Nghe đọc truyện đêm khuya – Cảm giác bỏng rát toàn thân … Du khẽ xoay mình cho đỡ mỏi. Các dây thần kinh như bị tra điện, cứ rần rật chạy từ sống lưng lên hai thái dương về phía sau đỉnh đầu. Một sức mạnh vô hình của bản năng, của ý chí trỗi dậy nhắc Du không được buông xuôi, không được lịm đi. Trong cái màu đen âm âm, u u ấy, có cái gì đó đang chuyển động… Du cố huy động toàn bộ mọi khả năng có thể của mình để xem thử. Nhưng chịu, tất cả chỉ là một màu đen nhức nhối. Rất lâu sau, khi đã thất vọng thì nó lại xuất hiện. Đầu tiên, chỉ là một thứ gì đó bé, bé lắm và cũng ở xa, xa lắm. Rồi rõ dần. Bây giờ, Du đã nhận ra nó uốn lượn trông như một giải lụa màu. Hoa sim! Đúng rồi! Cả một dòng sông tim tím cứ dập dềnh, dập dềnh… Những bông hoa đã trôi lại rất gần, gần đến nỗi, có thể cảm nhận được sự mềm mại của từng cánh hoa. Sức nóng đang thiêu đốt trong cơ thể chợt dịu xuống, Du nhắm mắt lại để cho cảm giác dễ chịu ấy lan man ngấm vào từng tế bào. Được chừng khoảng một khắc, lại xuất hiện những tiếng nổ của đạn pháo đập vào màng nhĩ lùng bùng. Nóng! Nỏng rát! Và đau dữ dội từ đỉnh đầu xuống! A…A…A… Du hét lên. Âm thanh ấy át hết cả mọi tiếng nổ, cả sự đau đớn, đập vào bức màn đen làm nó vỡ tan thành những mảnh vụn lả tả rơi xuống. Một vùng chói lòa hiện ra rồi biến thành một bầu trời trong veo, lộng gió…
*
* *
Sau khi tốt nghiệp phổ thông, Du đăng kí thi hai trường đại học và đỗ cả hai. Cha rất mừng khi Du thông báo sẽ chọn trường sĩ quan quân đội để học. “Con đi chân cứng đá mềm. Lên trên đó, mọi việc nhất nhất phải nghe theo lệnh của người chỉ huy. Cả nhà đều mong mỏi sự tiến bộ ở con”. Không ngờ cái sự nhất nhất nghe theo lệnh người chỉ huy mà cha dặn dò ấy, lại khiến Du ngày đầu tiên làm bộ đội rơi vào tình thế cười muốn bể bụng. Chuyện là thế này: Sau khi ổn định chỗ ăn ở, Du được bố trí ở tiểu đội năm. Buổi sáng ngày thứ hai nhập trường, đang thêu cái tên mình lên áo thì tiểu đội trưởng Hà đi tới, mặt lạnh như tiền “Hôm nay đồng chí lên Chị Vinh – quản lí tiểu đoàn lĩnh tiền hao mòn tuổi xuân nhé!”. “Dạ, vâng ạ. Nhưng hao mòn tuổi xuân là thế nào ạ?” – Du hỏi lại. “Chậc… Thì xa gia đình, xa người yêu, tuổi xuân bị hao hụt đi chút ít quân đội bù đắp bằng tiền. Cũng là một kiểu giống tiền tem thư thời bao cấp ấy mà….”. “Cả việc riêng tư như vậy mà mình cũng được quan tâm như thế cơ à?” “Thế mới gọi là quân đội chứ!”. Nói xong tiểu đội trưởng Hà khẽ mỉm cười đầy ẩn ý xỏ tay vào túi và quay người lững thững bỏ đi.
Quân phục chỉnh tề, Du hấp tấp chạy lên thì gặp Tạ cũng vừa đến. Phòng chị Vinh vẫn còn mở cửa. “Cậu cũng đi lĩnh tiền à?”. “ Ừ. Cậu cũng…?”. Cả hai bước vào phòng chị Vinh.
– Em chào chị. Chị ơi, bọn em ở trung đội hai… – Du ấp úng.
– Ừ, có việc gì vậy? – Chị quản lý dừng tay đang thoăn thoắt bấm máy tính ngước lên nhìn.
– Dạ, chị cho chúng em lĩnh tiền…
– Tiền gì?
– Dạ… Hao mòn tuổi xuân ạ.
– Cái gì? Hao mòn… tuổi xuân á?…Ha…ha…
Chị Vinh ngẩn mặt một lúc rồi cười. Hiểu rồi! Hiểu rồi! Em này có người yêu chưa? Chưa à. Em này? Cũng chưa à. Thế thì về viết đơn đi. Nhớ ghi đầu đề là: Đơn xin lĩnh tiền “Hao mòn tuổi xuân”. Nội dung trình bầy lí do như chị vừa hỏi bọn em ấy. Nhanh nhanh lên, đầu giờ chiều nộp cho chị nhé! Cả buổi trưa không ngủ, hai thằng hì hụi viết đơn. Chị Vinh lại cười: “Quên mất, phải có chứng nhận của trung đội trưởng sau đó mang lên đây thì mới được”. Trung đội trưởng cười: “Phải đại đội phó chính trị Hà nhận xét vào nữa thì mới được! Đại phó chính trị Hà nổi nóng: “Các cậu xác định tư tưởng khi vào trường thế nào mà lại để người ta lừa cho như thế hả! Ngày xưa chiến tranh, tuổi xuân mất hẳn không ai tiếc, bây giờ thời bình lại còn có ý nghĩ đòi hỏi hao mòn tuổi xuân! Thế này thì chết thật! Về chép một trăm lần mười lời thề, mười hai điều kỷ luật để xác định rõ lập trường, chiều mang lên nộp cho tôi!”
Ngay buổi tối hôm ấy, sinh hoạt đại đội, Đại phó Hà đã mang chuyện của hai thằng ra quán triệt toàn thể đại đội về việc xác định lại tư tưởng. Cứ tưởng chuyện không có gì mà lại thành rắc rối đến vậy…
*
* *
Du vẫn trong trạng thái mê man bất tỉnh. Cảm giác đau rát bây giờ không còn thường xuyên trở về hành hạ Du nữa, thay vào đó là bầu trời xám chì lúc nào cũng sà thấp…
Những cơn mưa…
Những cơn mưa liên tục, tầm tã kéo dài khiến con đường vào chiếm lĩnh trận địa trở nên trơn nhẫy. Đất dưới chân bị dẫm nhiều nên quẹo lại, dính vào giày như keo giữ chặt lấy chân làm những vết phồng rộp ở gót và mấy ngón vỡ ra, rát như muối sát. Nước sình bẩn ùa vào khiến đôi giầy lúc nào cũng sùng sũng, các kẽ chân nước ăn hoẻn loét đã bắt đầu sưng lên, tấy nhức. Đôi giầy cao cổ mới toanh thơm mùi vải mà Du để dành cất ở tận đáy ba lô cho đến trước khi hành quân mới lôi ra để đi, có mấy ngày mà đã biến thành màu vàng xỉn. Tất cả các hầm hố trú ẩn ở nơi tập kết đều ẩm thấp và hôi hám.
Du và Tạ ngồi gác dưới một bụi cây um tùm. Mưa nên trời sập tối khá nhanh. Nhìn những khẩu cối một trăm được che bạt và ngụy trang cẩn thận nằm im lìm trong khu đồi trồng keo mà lòng Du trĩu xuống. Chẳng nhẽ như thế là “cãi cấp trên bem bẻm”, là “trứng khôn hơn vịt” là “có tí kiến thức đã ti toe” ư?
Chuyện rắc rối bắt đầu từ hôm thứ ba, khi đại đội đang ở khu tập kết luyện tập tình huống đánh địch đột nhập. Hôm ấy, tiểu đoàn trưởng tình cờ đi qua có ghé vào kiểm tra. Bốn khẩu đội cảnh giới bốn hướng, trong đó khẩu đội Du được phân công phụ trách hướng Bắc. Kí tín ám hiệu chỉ đạo: Ba tiếng kẻng địch đột nhập, sáu tiếng địch rút chạy, chín tiếng tập trung rút kinh nghiệm. Buổi luyện tập diễn ra theo đúng ý định.
Đến phần rút kinh nghiệm, khi tiểu đoàn trưởng hỏi có ai phát hiện ra vấn đề gì chưa hợp lí không, Du đứng lên đưa ra ý kiến của mình về những bất cập trong quy định sử dụng kí tín ám hiệu chỉ đạo “ba tiếng kẻng”. Không thể dùng ám hiệu “ba tiếng kẻng” một cách chung chung được! Có thể, địch sẽ cùng một lúc đột nhập cả bốn hướng như trong tình huống, nhưng cũng có thể, địch chỉ đột nhập một hướng, hoặc hai hướng hoặc ba hướng thì sao? Khi đó các hướng khác xử lý thế nào? Bây giờ muốn chỉ đạo địch đột nhập riêng hướng Bắc không thôi thì chẳng nhẽ khi đấy lại kết hợp ba tiếng kẻng với chỉ đạo mồm? Như vậy thì cần gì phải sử dụng kẻng nữa! Hôm đó, Tiểu đoàn trưởng đã biểu dương tinh thần thẳng thắn góp ý của Du và kết luận thiếu sót mà ý kiến Du đưa ra là hoàn toàn hợp lí còn Đại đội trưởng thì hơi tự ái với góp ý ấy.
Nếu chuyện chỉ có thế thì cũng chưa sao. Mọi chuyện rắc rối bắt đầu sau buổi sáng đi trinh sát trận địa bắn. Khi đóng cọc xác định vị trí tâm pháo, Du thấy tay mình cứ nhẹ bẫng, cọc xuyên xuống đất thùn thụt. Cảm giác thùn thụt của chiếc cọc khi đóng xuống đất ấy cứ váng vất khiến Du không an tâm. Chiều tối, Du một mình mang xẻng ra khu vực trận địa để đào thử. Hóa ra, đất thịt chỉ có một lớp mỏng bên trên, còn bên dưới là đất mùn và cát!
Vậy mà, khi Du báo cáo về phát hiện của mình và đề xuất ý kiến khắc phục bằng cách khi đào hố thiết bị, sẽ đào nông và nhỏ so với quy định để tính đến độ lún, chuẩn bị sẵn cọc to để sẵn sàng ghim chân cối, nếu không chỉ bắn được ba bốn quả, cối lún xuống sẽ ngả ra phía sau, khi đó sẽ rất khó xử lý. Cứ tưởng sẽ được đại đội biểu dương ai dè Du bị dội ngay một gáo nước lạnh. “Cậu đừng có mà cầm đèn chạy trước ô tô! – Đại đội phó chính trị Hà nổi nóng – Chẳng nhẽ bao nhiêu cái đầu có sỏi có sạn trong bắn đạn thật của giáo viên và ban chỉ đạo cùng ban chỉ huy tiểu đoàn và đại đội lại không bằng cậu à! Nếu chất đất khác thường, ban chỉ đạo phải biết và có ý kiến chứ!”. “Em không có ý coi thường, nhưng có thể đây là trận địa mới, khác với các trận địa trong khu vực mà mọi năm chúng ta vẫn bắn. Biết đâu, ban chỉ đạo không thông báo về chất đất để thử độ linh hoạt trong chiến đấu của chúng ta thì sao?”.
Du không biết sau đó ban chỉ huy Đại đội bàn bạc thế nào, nhưng buổi sinh hoạt chiều hôm ấy, Đại đội trưởng đã quán triệt thêm về đặc điểm chất đất và cách khắc phục. Còn Du, được gọi riêng lên để nhận thông báo sẽ không được đóng vai Đại đội trưởng chỉ huy bắn ở Đài quan sát mà chuyển xuống đóng vai trinh sát phương hướng bàn với lí do: “Hoan nghênh những phát hiện và ý tưởng hay trong quá trình diễn tập của đồng chí, nhưng khi vào bắn đạn thật liên quan đến rất nhiều sinh mạng của con người, yêu cầu an toàn là trên hết! Vì thế chỉ huy bắn cần một người tuyệt đối tuân thủ triệt để nguyên tắc! Nếu để cậu chỉ huy, trong một phút ngẫu hứng nghệ sĩ, cậu sáng tạo ra một cái gì thì lúc đó có hối cũng không kịp!”
Đêm cuối cùng của đợt diễn tập.
Bốn giờ sáng sẽ chiếm lĩnh trận địa. Năm giờ sẽ thực hành bắn đạn thật sau đó sẽ cắt tình huống để bảy giờ họp rút kinh nghiệm sau đó sẽ hành quân về trường…Đường lầy ướt thế này, lại thêm đêm tối và phải đảm bảo bí mật nên sẽ rất vất vả để mang vác pháo vào chiếm lĩnh đúng tâm rồi làm công tác chuẩn bị để đúng giờ G khai hỏa. Chất đất ở đây không phải là nền rắn, dù khắc phục nhưng vẫn không thể tránh được mỗi lần bắn, độ giật của pháo sẽ làm phần tử bị sai lệch không nhỏ, quyết tâm tiêu diệt mục tiêu ngay từ loạt bắn hiệu lực đầu tiên sẽ khó mà thực hiện được.
Nghĩ đến đấy, tự nhiên Du buột ra tiếng thở dài đánh sượt. Bên cạnh, hình như Tạ cũng có cùng tâm trạng như vậy nên cứ sột soạt, ngọ ngoạy quay hết bên nọ, sang bên kia. Mày gác một mình nhé, tao đi đằng này một chút rồi quay lại, nếu có người kiểm tra thì bảo tao vừa đi vệ sinh xong. Thoắt một cái, bóng Tạ đã biến mất sau lùm cây. Khoảng mười phút sau, Tạ trở lại. Thò tay vào túi, Tạ lấy ra chiếc bánh mì, bẻ đưa Du một nửa. Vừa nhai trệu trạo, Tạ vừa thì thầm:
– Giá bây giờ mà có phần tử chính xác nhỉ, khi ấy chiếm lĩnh xong, tao chỉ cần hạ kính xuống là bắt mục tiêu luôn, chúng ta sẽ lập kỉ lục tiêu diệt mục tiêu ngay viên đầu tiên bắn thử. Nghĩ lại, tao vẫn cay cái vụ “Hao mòn tuổi xuân lắm”. Tao muốn lần này cho ông ấy biết tay xem mấy thằng “mất lập trường tư tưởng” nó làm ăn thế nào.
Du phì cười. Thôi đi, có phần tử chính xác thì nói làm gì! Chỉ cần biết thao tác kính là bắn trúng mục tiêu chứ làm gì phải đêm nào cũng vác pháo ra luyện tập cả tháng nay cho vất. Nói như mày thì chỉ cần thằng bé dái bằng hạt kê nó cũng làm được, cần gì phải tốn cơm gạo chính phủ nuôi năm năm ăn học sĩ quan Pháo binh! Này! Chỉ còn mấy tiếng nữa là xuất phát thôi đấy!
Tạ đút nốt miếng bánh mì đang cầm trên tay vào miệng rồi chùi chùi tay vào đít quần:
– Tao đang định bàn với mày cái này…?
Tạ đưa mắt nhìn ra xung quanh xem có ai không rồi ghé sát vào tai Du thì thào: “Tao đã điều tra được vị trí tâm pháo và xác định được đường chiếm lĩnh rồi. Bây giờ đến lượt mày. Mày đã biết khu vực mục tiêu rồi đúng không? Bây giờ tao với mày mò vào khu vực ấy, thế nào cũng tìm được mục tiêu mà ban chỉ đạo đã đánh dấu sẵn. Mày mang theo bản đồ và chấm luôn lấy phần tử…”.
Du vội xua tay:
– Thôi thôi! Tao xin mày! Rừng núi mênh mông như thế, làm sao mà tìm cho được! Với lại vệ binh, rồi ban chỉ đạo đi tuần gắt gao lắm! Họ mà bắt được thì có mà…
– Đồ con cáy! Không có gan sao làm anh hùng được! – Tạ tự nhiên nổi quạu.
*
* *
Du tỉnh lại được một chút rồi lại thiếp đi trong cảm giác nhơm nhớp. Ướt nhẹp. Sền sệt. Toàn thân Du được phủ một lớp bùn dầy quánh. Vị trí đài quan sát chỉ huy bắn được bố trí cách mục tiêu khoảng ba trăm mét. Gần đến khu vực mục tiêu, tổ đài trườn cách nhau khoảng năm mét để tiếp cận. Trong đầu Du lại hiện lên gương mặt khó đăm đăm của Đại đội phó chính trị Hà. Kỷ luật là kỉ luật! Môi trường này như chiếc cối xay. Nếu không xay kỹ, mai sau các anh sẽ lổn nhổn giống như thúng gạo lẫn thóc. Rồi ra đơn vị người ta hỏi ai quản lý các anh, khi ấy tôi lại không bị người ta chửi bố lên cho à. “Thưa Đại phó, nhưng bố em ốm nặng. Đại phó cố gắng linh động. Em chỉ đi trong ngày rồi lên luôn”.
Thế tôi hỏi đồng chí, mai sau đánh trận, anh cũng bảo thằng giặc chờ tôi về thăm bố ốm lên rồi hãy đánh nhau à! Sắp bắn đạn thật rồi, nhỡ đi đường hoặc về nhà, đồng chí bị tai nạn hay làm sao thì ai chịu trách nhiệm? Không được là không được… Muốn về hãy bắn thật tốt đi! Cái án kỉ luật vắng mặt trái phép của Du nửa tháng trước còn đang treo lơ lửng trên đầu…
Du rất hy vọng sự cố gắng hết mình của mình để đóng góp vào thành tích của đơn vị lần này sẽ giúp Du đoái công chuộc tội. Vậy mà không ngờ lại xảy ra lắm chuyện lôi thôi đến vậy. Suốt tháng nay, từ tiểu đoàn, đại đội, trung đội, khẩu đội liên tục quán triệt tầm quan trọng của nhiệm vụ, nhất là quyết tâm tiêu diệt mục tiêu ngay từ loạt bắn hiệu lực đầu tiên. Đây là một nhiệm vụ hết sức khó khăn mà từ trước tới giờ, cả nhà trường đâu như chỉ có một lần duy nhất làm được, vì thế áp lực đối với Du và Tạ – Niềm hy vọng số một của tiểu đoàn là rất lớn.
Đêm trước buổi diễn tập, Đại đội phó chính trị Hà gọi Du và Tạ lên gặp riêng. Sau một tuần trà, trở về với vẻ mặt nghiêm trang, Đại phó chính trị Hà hắng giọng: Lần diễn tập này, không chỉ trung đội, đại đội mà cả tiểu đoàn và trung đoàn đặt rất nhiều hy vọng vào trình độ quan sát xác định phần tử bắn, sửa bắn trên Đài quan sát của đồng chí Du và khả năng chỉ huy khẩu đội của đồng chí Tạ. Nếu như hai đồng chí làm được như khẩu đội một cách đây hơn chục năm tiêu diệt mục tiêu ngay lần bắn hiệu lực, tôi sẽ xí xóa cho đồng chí Du tội đào ngũ vừa rồi và đề nghị tiểu đoàn đề nghị trên phong quân hàm vượt cấp từ hạ sĩ lên thẳng thượng sĩ, đưa vào đối tượng để kết nạp Đảng cho hai đồng chí trong đợt tới. Tất cả tiểu đoàn đều trông chờ vào hai đồng chí, các đồng chí cần phải xác định quyết tâm. Nhất là đồng chí Du, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ lần này, với cái án kỉ luật vắng mặt trái phép đang treo lơ lửng, chắc chắn đồng chí ra trường sẽ không thể kết nạp Đảng được. Sinh mạng chính trị, tương lai mai sau của đồng chí phụ thuộc rất nhiều vào kết quả lần này… Đại đội mong các đồng chí cố gắng…
Thế mà giờ đây, Du lại bị đẩy xuống làm trinh sát viên phương hướng bàn. Giá phương hướng bàn đi! Tiếng cậu bạn trong vai đại đội trưởng gắt gỏng. Du giật mình lồm cồm bò dậy vội vã tháo phương hướng bàn giá vào vị trí.
*
* *
“Đại đội bắn! Mục tiêu trận địa pháo, đạn nổ phá, ngòi nổ ngay, liều hai, thước tầm bảy lăm. Độ tà ba mươi không sáu. Sang trái không hai mươi!.
“Mục tiêu trận địa pháo”
“Đạn nổ phá”
“Ngòi nổ ngay”
”Liều hai”
“Thước tầm bảy lăm”…
Tiếng hô đanh gọn của thông tin hữu tuyến nhắc lại khẩu lệnh bắn của Đại đội trưởng trên đài chỉ huy truyền xuống trận địa kéo không khí căng như mặt trống. “Bắn!” “Bắn!”. Du gián mắt vào phương hướng bàn, toàn bộ cơ thể căng ra tập trung cao độ sẵn sàng quan sát viên đạn sắp từ trận địa rơi xuống vị trí mục tiêu để xác định độ lệch. Cả tổ đài gần như nín thở chờ tiếng u u xé gió và sau đó là cuộn khói cùng tiếng nổ trùm lên khu vực mục tiêu. Ẩn giữa hai quả núi đan vào nhau, mục tiêu trận địa pháo hiện lên mờ mờ trong sương sớm qua ống kính. Đột ngột từ trong khe núi,một người đàn ông bế một một vật gì đó trước ngực cắm đầu chạy cắt ngang khu vực khoảng giữa mục tiêu và vị trí Đài quan sát. Chết rồi! Mồ hôi sau gáy Du bỗng nhiên rịn ra. “Có người trong khu vục mục tiêu! Điện xuống trận địa dừng bắn ngay!”. Cùng với tiếng quát, Du bỏ phương hướng bàn nhào xuống phóng nhanh về phía người đàn ông. “Nằm xuống!”, vừa chạy, Du vừa thét to.
U …U..U…
Không khí trong giây khắc bỗng quánh đặc bởi tiếng viên đạn cối xoay tròn đang rít ngay trên đầu. Uỳnh! Cùng với tiếng nổ khủng khiếp, lằn chớp lửa loe loé xé toạc màn sương. Mùi khét lẹt cuộn trong gió, thốc vào cuống họng. Một ngọn lửa bùng lên hắt vào không khí thứ ánh sáng chết chóc soi bóng người đàn ông vừa ngã xoài ra đất. Không kịp rồi! Đó là ý nghĩ cuối cùng trước khi Du đổ sập xuống nằm đè lên bóng người ngay đằng trước mặt mình…
*
* *
Du tỉnh lại hẳn.
Màn sương mờ mờ tan loãng nhường dần cho màu xanh dịu. Trên cái nền xanh dịu ấy, gương mặt của một cô gái hiện ra. “Ôi! Anh tỉnh rồi!”. Cô gái khẽ reo lên mừng rỡ rồi vụt chạy ra ngoài. Du khẽ chớp chớp mắt để làm quen với ánh sáng và chưa kịp nhớ ra cô gái mà mình nhìn thấy đầu tiên sau mấy ngày mê man bất tỉnh thì nghe có tiếng bước chân từ ngoài vào. Bố! Mẹ! Ơ kìa, cả Tạ, cả Đại phó chính trị Hà nữa! Cô gái lúc nãy bây giờ đứng phía ngoài hơi xa một chút so với mọi người. “Hôm ấy thật không may, khi thông tin hữu tuyến truyền được khẩu lệnh dừng bắn từ Đài quan sát xuống đến trận địa thì cũng vừa lúc viên đạn được thả vào nòng – Đại đội phó Hà nắm tay Du kể lại – Viên đạn pháo bay ra khỏi nòng lệch so với mục tiêu về phía đài quan sát khoảng hai lăm mét và cách chỗ cậu với người đàn ông khoảng hai mươi mét. Cậu bị sức ép và mảnh đạn văng phải khi nằm đè lên người đàn ông ấy. Còn ông ta chỉ bị thương nhẹ.”
– Thôi để cậu ấy nghỉ ngơi, có chuyện gì mai hãy nói – Bác sĩ nhắc nhở mọi người làm câu chuyện của Đại phó Hà dừng lại ở đó. Khi chỉ còn lại một mình, Du nhận ra cái màu xanh dịu mà Du bắt gặp khi vừa tỉnh lại ấy, chính là màu ve trên trần nhà. Tất cả mọi vật bây giờ đều đã sáng rõ, kí ức đã trở lại, riêng gương mặt của cô gái vừa rồi thì Du chịu, không thể nhớ ra.
Ai vậy nhỉ? Câu hỏi ấy dừng lại ở mí mắt mệt mỏi khi nó sụp xuống để Du chìm vào giấc ngủ.
*
* *
Bệnh viện mà Du điều trị nằm ở khu vực trung du, đang là mùa hoa sim nên sáng nào cô gái mà Du nhìn thấy lần đầu tiên tỉnh lại ấy, cũng đạp xe cả chục cây số để hái những bó sim vẫn còn ẩm ướt nồng nàn sương sớm đem cắm vào chiếc lọ để trên mặt tủ giường bệnh ngay cạnh cửa sổ. Rồi, cái nồng nàn ấy, không biết từ bao giờ quyện vào câu chuyện của hai người.
Cô gái ấy tên Thùy.
Người đàn ông bế đứa nhỏ chạy vào khu vực mục tiêu là cha Thùy. Gia đình họ ở phía sau hai quả núi mà đơn vị Du bắn đạn thật. Mẹ Thùy mất cách đây đã mười năm. Bố Thùy đã ở vậy để nuôi hai chị em khôn lớn.
Đêm hôm đơn vị Du bắn đạn thật, em trai Thùy bỗng lên cơn sốt. Người nó hết nóng hầm hập lại chuyển sang lạnh. Mê man cả đêm, đưa cái gì vào họng cũng nôn ra hết. Gần sáng, thằng bé bắt đầu co giật. Cha đi lại quanh nhà như một con thú hoang bị người ta nhốt vào trong cũi. Hết nhìn con, cha lại nhìn những ngọn núi lừng lững chắn trước mặt mà lòng như lửa đốt. Để tới được bệnh viện, chỉ có con đường độc đạo vượt qua trường bắn của bộ đội, nhưng con đường ấy đã bị phong tỏa mấy hôm nay. Lệnh cấm đã thông báo cả tuần rồi mà chưa bắn, chắc hôm nay cũng chỉ luyện tập thôi. Cái hy vọng mong manh ấy lóe lên trong đầu ông. Cha không được phép lần lữa. Trời vẫn còn nhiều sương thế này, cha sẽ có cách để thoát khỏi tầm quan sát của tổ cảnh giới và lọt vào khu trường bắn. Lúc đó nếu có ai cản trở sẽ dễ dàng trình bầy lí do để đi qua…
*
* *
Ngày mai, Du sẽ xuất viện.
Chiều nay, Thùy không đạp xe một mình đi hái hoa sim trên đồi nữa mà rủ Du cùng đi. Gió lồng lộng. Con đường đất đồi đỏ quạch lượn vòng vèo. Sững lại. Cả quả đồi như chao nghiêng trong màu tím.
Gió làm những sợi tóc của Thùy vương trên mặt Du.
Hà nội 28.10.2008
Tác giả: N. M. H – Thực hiện: Hoàng Yến
Từ khóaHoàng Yến Nghe đọc truyện Nguyễn Mạnh Hùng truyện đêm khuya
Xem thêm đề xuất
Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè
RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …