RadioVn.Com – Lồng tay vào vòng tay tôi, Phụng kéo tôi đi! Ôi, Phụng, mối tình đầu mê dại của tôi! Bộ quần áo đen rất khít khao một thân vóc phụ nữ đã qua thời son trẻ, nhưng chưa hề phai mờ xuân sắc, trái lại như thuần thục, đầy đặn, viên mãn hơn, dẫu có thoáng chút hao gầy. Làm sao mà không hao gầy sau những năm tháng bị tù đầy giam hãm! Tuy vậy, vẻ hao gầy nơi cổ tay và hiện hình ở làn xương quai xanh sau làn áo vẫn không thể khuất lấp nét rộn rực trẻ trung và khao khát của em…
– Phụng! Phụng phải không? Trời, em đi đâu mà biệt tăm biệt dạng từng ấy năm thế!
Quả thật là quá đỗi bất ngờ! Bất ngờ đến mức tiếng tôi gần như lạc đi trong ống nói. Đến mức tôi vẫn chưa hết sững sờ khi nhận ra từ đầu dây đằng kia thoáng một hơi cười quen thuộc và giọng Phụng ngọt ngào xác nhận. Và phải đến một phút sau, trong râm ran sung sướng không thể diễn tả vì tin tưởng rằng đó là sự thật, tôi định hỏi tiếp, rằng hiện Phụng đang ở đâu và tại sao lại biết được số điện thoại của tôi thế. Phụng, mối tình si mê và tuyệt vọng của tôi, thì Phụng một lần nữa lại khiến tim tôi dội lên những nhịp đập hỗn loạn, vì nàng đã gấp gáp lẫn trong hơi thở dồn, nhắn tôi rằng: “Tám giờ ba mươi sáng mai hãy đến đón em ở cửa Nhà giam Thành phố”.
Cửa Nhà giam Thành phố. Ngày hội ân xá trước thời hạn các tù nhân buôn bán vận chuyển ma túy đã qua phần thủ tục lễ lạt. Người đến đón thân nhân được phóng thích đứng chật hai bên cửa. Tôi chen vào đám đông, len lỏi, kiễng chân, nghển cổ, mắt soi vào từng khuôn mặt vóc hình người từ trong nhà giam lần lượt lọt qua cái cửa vòm xây bằng đá xanh của nhà giam. Không phải Phụng! Không phải Phụng! Thầm kêu như một cái máy đếm, càng lúc tôi càng sốt ruột và lo lắng, chỉ sợ mình hoa mắt không nhận ra, thậm chí có lúc lại ngẩn người tưng hửng: Hay là hôm qua, qua điện thoại tôi đã nghe lầm và đây là một trò chơi, một sự bỡn cợt của Phụng với tôi? Phụng, người phụ nữ của những biến động khôn lường!
Hồi hộp, lo âu, thất vọng buồn bã, tôi quay ngang quay ngửa. Cuối cùng, như vỡ oà trong bàng hoàng, tôi không thể tin vào mắt mình nữa, khi nhìn thấy một chiếc xe ôm ở khúc ngoặt đang rẽ vào nơi tôi đang bồn chồn đứng đợi trong bao cảm xúc trái chiều, với bóng hình Phụng nhanh nhẹn bước xuống từ sau yên xe.
– Em ra đợt đầu tiên. Nhưng có việc phải lên chợ Vồ. Việc đã xong. Giờ ta đi thôi, anh!
Lồng tay vào vòng tay tôi, Phụng kéo tôi đi! Ôi, Phụng, mối tình đầu mê dại của tôi! Bộ quần áo đen rất khít khao một thân vóc phụ nữ đã qua thời son trẻ, nhưng chưa hề phai mờ xuân sắc, trái lại như thuần thục, đầy đặn, viên mãn hơn, dẫu có thoáng chút hao gầy. Làm sao mà không hao gầy sau những năm tháng bị tù đầy giam hãm! Tuy vậy, vẻ hao gầy nơi cổ tay và hiện hình ở làn xương quai xanh sau làn áo vẫn không thể khuất lấp nét rộn rực trẻ trung và khao khát của em; chúng hiện hình ở hai con mắt bừng bừng niềm vui sống thấp thoáng chút hoang mê và khuôn ngực tròn trĩnh lớn hơn so với vóc người, căng nức như sắp bung ra khỏi vẻ chật chội của chiếc áo. Thời gian không có quyền uy và những khổ ải khi em quyết định liều mình và bất cẩn quăng thân vào cuộc sống đầy bất trắc hiểm nguy, dường như mới chỉ khe khẽ động chạm vào em thôi. Và bây giờ tất cả đã trôi trượt hết về sau, chúng chẳng còn dấu vết gì nữa trong ánh mắt, nụ cười của em, khi chúng tôi lồng tay vào nhau, đi như những ngày bình yên xa xưa trên đường phố Trần Hưng Đạo, lá sấu rơi lả tả lấp lánh như vàng rắc trong nắng thu sớm dịu dàng.
– Ta đi ăn bún ốc ở chợ Rình đi! Anh còn nhớ quán ấy không? – Phụng nói, ngước nhìn tôi – Em sẽ mở một cửa hàng bún ốc. Ở trong tù em đã học được bí quyết chế tác món này rồi. Của một con mẹ bán bún ốc ở chợ Vồ. Con mẹ này phạm tội đầu độc chồng bằng thạch tín. Bị kết án tử hình nó mới truyền bí kíp làm ăn cho em!
Bát bún ốc ở một cửa hàng ăn đã ăn quen từ cách đây năm năm hơn rồi nhỉ! Bát bún ốc với những sợi bún trắng muốt, những con ốc vàng vằn đen béo ngậy, trơn nhuội, vừa giòn vừa dai, làn nước dùng chua chua thơm thơm mùi bỗng nấu, nổi váng mỡ đỏ đỏ vàng vàng, lấm tấm bột ớt nâu nâu cay xe và gắp rau sống thái chỉ xanh rì nhộm nhoạm mà hài hoà. Bát bún ốc hương vị thiên thu đặt trên cái bàn gỗ nhỏ, trong một góc quán, vừa ăn vừa xuýt xoa với người yêu những năm xa xưa, sao mà ngon bất tuyệt đến thế, Phụng ơi!
Lại y những ngày đã xa chúng tôi đi ăn quà, ăn hiệu với nhau, Phụng không chấp nhận việc tôi trả tiền. Vì theo Phụng nói, quan sát cách trả tiền của những đôi lứa vào ăn hàng, biết được mức độ, tính chất quan hệ của họ. Ví dụ, chàng trai trả tiền, tức quan hệ yêu đương chỉ mới bắt đầu. Còn anh với em, đâu có thế. Anh có thấy không, vợ chồng đi ăn, có bao giờ người chồng trả tiền đâu!
Tôi đứng ngẩn. Và không đợi tôi giãi bày nỗi phân vân, thì Phụng đã nghển lên ghé tai tôi:
– Đừng lo! Vừa ra nhà giam, nhưng em đã có tiền rồi!
Nói, nháy mắt ý nhị với tôi, rồi vừa nhét cái ví vào cạp quần, em vừa giơ tay cho tôi cầm, môi thoáng một nét cười bí ẩn.
*
Chúng tôi quen biết nhau và sau đó yêu nhau giản dị và tự nhiên như rất nhiều các cặp trai gái đương thời.
Phụng quê ở Hà Nam. Em theo gia đình đi khai hoang ở miền đồi trung du. Học hết lớp 10, có giọng nói ấm áp truyền cảm, có sắc đẹp, em được tuyển vào làm phát thanh viên của Đài truyền hình tỉnh. Còn trẻ, ham học, em gặp tôi ở cương vị người dạy bổ túc văn hóa của em. Phụng hấp dẫn tôi ngay vì sự thông minh có tính chất bẩm sinh và một sắc đẹp trời cho. Vẻ đẹp hình sắc của Phụng mấp mé bờ phồn thực, gần gụi nhục thể, làm mê mẩn loại đàn ông hiếu sắc, trong khi hình như đó chỉ là những nét hé lộ hơi thái quá của một khí chất trẻ trung náo hoạt, một khát vọng sống động cùng những ngẫu hứng bất ngờ với đôi chút hoang dại và tối tăm.
Phụng nhận lời yêu tôi. Nhưng, tôi có cảm giác tình yêu của tôi với em, dẫu đã có thêm sự bảo hộ của chiều dầy năm tháng, vẫn cứ như là ở trong trạng thái phấp phỏng thế nào. Phấp phỏng chẳng phải vì em toả ra sức quyến rũ ghê gớm với cánh đàn ông chức sắc tỉnh lẻ, và làm đàn bà nổi cơn ghen nồng. Có cả tá đàn ông, từ phó chủ tịch tỉnh, chủ tịch huyện, trưởng phòng, giám đốc công ty, trung tá thượng tá quân đội, công an tỏ tình với em. Nhưng thật tình là không, tôi không lo sợ vì ghen tuông. Phụng đã yêu tôi và em đã có lần nói, em chỉ phụng thờ một tình yêu duy nhất. Em khinh thường lũ đàn ông ong bướm vờn vỡ quanh em.
Minh họa: Đỗ Dũng.
Nỗi phấp phỏng của tôi nằm ở nỗi âu lo thường trực của con người. Trong sâu thẳm tâm hồn con người chúng ta ở những ngày này, có một nỗi xao xuyến, một khoảng trống hội tụ tất cả những hình thái của lo âu và bất an. Nỗi xao xuyến đó thình lình đến cả khi chúng ta mơ màng, lúc chúng ta thức giấc; và chẳng bao giờ chúng ta có được niềm sung sướng trọn vẹn trước khi chúng ta loại trừ được nỗi xao xuyến này. Đang là những năm tháng lớp sinh quyển xã hội bị đầu độc, con người như bị kích thúc, phát lộ toàn bộ bản năng, đang tìm mọi cách để vượt ra khỏi số phận của chính mình là sự hẩm hiu, nghèo khó và do mong muốn nhiều hơn cho mình, nên thường xuyên rơi vào cơn nhiễu tâm tăm tối, không kiềm chế nổi mỗi hành động khùng dại của mình!
– Em suýt bị công an bắt, anh à.
Ấy là một chiều thu bằng lặng, Phụng gọi điện cho tôi và hẹn gặp nhau ở đầu cầu An Thọ, nơi người ta mới lập một công viên nhỏ ven bờ, nhìn xuống khúc sông Đam chảy qua thành phố. Gặp gỡ, vừa ngồi xuống nắm tay nhau chưa kịp đôi hồi gì, còn đang hổn hển thở, Phụng bỗng gần như buột miệng nói vậy. Và trong một phản ứng tức thì, tôi liền nắm chặt tay em, hoảng hốt nhìn thẳng vào mặt em:
– Sao, Phụng nói cái gì thế? Em suýt bị công an bắt!
Không trả lời tôi, môi Phụng thoáng một ánh cười vu vơ. Còn gương mặt tái nhợt của em bỗng xa lạ với chính em đang gắng gượng trở lại trạng thái yên bình.
– Em nói đùa đấy! Đùa thật mà!
Lát sau, Phụng day tay tôi, cố làm cho tôi tin. Rồi em quay đi, như bâng quơ:
– Anh có biết không? Bọn buôn thuốc phiện ấy mà, chúng thuê người mang hàng. Con bạn em được chúng thuê. Việc rất đơn giản. Chỉ là cầm một gói thuốc bọc trong giấy báo nặng độ nửa cân thôi, đi từ chợ Rình tới đầu cầu An Thọ, đưa cho một người nào đó có ám hiệu riêng. Xong việc, trở về là chúng trả công. Mà trả bằng vàng nhé. Anh có biết bao nhiêu không?
Phụng đã giấu đầu hở đuôi. Vẻ mặt lo âu của tôi khiến Phụng mất hứng. Em im bặt, rồi hẩy mạnh vào vai tôi, ngúng nguẩy:
– Anh không tin em thì thôi vậy, không nói nữa!
Tôi quay lại, mặt nghiêm lạnh:
– Phụng, em hãy nhìn vào mắt anh đi! Đừng lảng tránh sự thật!
Buông tay tôi, Phụng lướt qua mặt tôi rồi nhìn xuống dòng sông đang tím dần trong ánh hoàng hôn của một ngày đang tận. ở ngoại vi thành phố, khúc sông này hẹp, nước đổ theo chiều dốc giữa một bờ lau lách và một vách núi dựng đứng. Men bờ một con thuyền đang ngược dòng. Và dẫu là mùa nước cường đã qua lâu rồi, con thuyền với hai mái chèo, một ở đằng mũi, một ở phía đuôi vẫn phải liên tục gắng sức để vượt lên.
Nhưng cuối cùng thì dẫu có cố tình chế ngự, nỗi bất an về Phụng cứ dần dần lớn lên trong tôi. Nhất là từ khi em xin thôi việc ở Đài truyền thanh tỉnh. Với lý do đơn giản là công việc ở đó quá gò bó và lặp đi lặp lại đến phát chán! Và thi thoảng lại có một cuộc chia tay nho nhỏ dăm bữa nửa tháng với tôi.
Cuối cùng, sau một lần xa cách chừng một tháng, Phụng đi miền Tây Nghệ An trở về, chúng tôi mới gặp lại nhau. Cũng lại ở cái ghế đá trong công viên nhỏ bên bờ sông nọ. Nhưng lúc này là một chiều đông giá lạnh, dưới lòng sông hoang vắng không một bóng thuyền. Và Phụng sau một chuyến đi dài ngày, tóc tai bơ thờ, mặt xạm nắng gió và trầm lặng hẳn đi.
– Em đi miền Tây Nghệ An chơi, có gì hay không?
– Miền Tây Nghệ An, nơi cư trú của người Mông. Nhưng, em đi vì có việc thôi, chứ có chơi bời gì đâu!
Câu chuyện chỉ dừng lại ở đó vì Phụng đã lặng lẽ tựa đầu vào vai tôi. Và tôi thì nghẹn lời. Tôi hiểu rồi và nhìn gương mặt em, qua thần thái của em, tôi thấy rõ em vừa trải qua những thử thách vô cùng hiểm nguy. Tôi đã thất bại? Và em đã vượt ra khỏi vòng kiềm tỏa của ý chí? Một năng lượng tâm thần ma quái đã đẩy em vào cuộc phiêu lưu đầy bất trắc? Em đã chạm mặt với số phận!
Sau cùng thì chúng tôi đứng dậy, hôn nhau xong, nắm tay nhau và tôi nhìn vào mặt Phụng, mỗi tiếng nói như dứt ra từ nỗi niềm tuyệt vọng của mình:
– Mai em lại đi miền Tây Nghệ An à! Thế đấy! Dục vọng có bao giờ đem lại cho con người sự sung sướng đâu, em!
Giật tay tôi, Phụng kiễng chân lên, chờm môi vào má tôi, thì thào và run rẩy:
– Thôi, anh đừng nói nữa! Lúc này đừng bắt em phải thế này thế nọ. Em đi, chỉ một lần này nữa thôi! Tạm biệt anh. Em yêu anh!
*
Phụng đã thành thật khai báo hết với các cán bộ điều tra thụ lý vụ án và ở trại giam, em đã tỏ ra rất ân hận trước tội lỗi, nghiêm chỉnh chấp hành nội quy, chăm chỉ lao động cải tạo. Tuy vậy, hình như em chưa làm cho các cán bộ chấp pháp vừa lòng. Chính là anh quản giáo đã cho em mượn điện thoại di động và nhận là học sinh của tôi đã hết sức động lòng trước việc một người phụ nữ xinh đẹp rơi vào vòng lao lý; đã rất ngạc nhiên đặt câu hỏi với em rằng, chị xinh đẹp, hiểu biết hơn người, chị có nghề nghiệp, chị hoàn toàn có thể là người phụ nữ sống một cuộc đời hạnh phúc cao sang; vậy mà không hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào chị lại đến nông nỗi này, hay là đời chị có uẩn khúc gì đây? Phụng đã không trả lời được câu hỏi này.
*
Bây giờ thì tất cả đã lui về phía sau. Còn hiện thực lúc này là Phụng đã đến. Trong bộ váy áo vàng tươi, em từ chiếc xe taxi bước ra, tươi mưởi như một đóa hoa cúc, chìa tay ra đón tôi.
Mùa thu có những ngày hoe nắng, dịu dàng và thật đằm thắm. Xuống xe ôtô, chúng tôi dắt tay nhau đi vào một cái ngõ nhỏ, hân hoan trong cảm giác hạnh phúc mới mẻ tinh khôi. Nhất là khi cùng nhau dừng lại trước một căn hộ xinh xắn hai tầng, mặt tiền sơn màu kem sữa trang nhã với các ô cửa lấp lánh kính bảo hiểm sang trọng và an toàn.
– Em mua xong, thuê thợ sang sửa, và chặt cây hoa giấy leo um tùm ở trước nhà. ở trong tù, bọn buôn ma túy chúng em bảo nhau: Nhà có hoa giấy vận xúi lắm, anh có biết không?
Phụng nói và lách cách mở khóa. Tầng dưới là bếp và căn buồng tiếp khách nho nhỏ đặt bộ xa lông mây đan. Gác hai, một chiếc giường nệm ga trắng muốt, hai chiếc gối hồng đặt sát nhau và tủ quần áo còn thơm mùi véc ni.
– Khoan đã anh!
Gỡ vòng tay ôm và niềm ham muốn của tôi, Phụng ngồi xuống bên chiếc giường, đưa tay vuốt lại đuôi tóc cho cao lên và cặp lại:
– Nói chuyện vui một tí, anh nhé! Anh có biết vì sao đàn ông lại kết đôi với đàn bà không? Chắc anh sẽ dẫn chuyện chiếc xương sườn của Ađam tạo nên Êva trong Kinh Thánh chứ gì! Không phải thế đâu! Người Mông bảo: Ban đầu trên thế gian cũng chỉ có đàn ông thôi, nên cô đơn lắm. Một đêm người đàn ông uống rượu say rồi nằm mơ. Trong mơ, người đàn ông thấy người đàn bà. Thế là người đàn ông vùng dậy, bắt người đàn bà trong giấc mơ thành người đàn bà bạn đời của mình!
Trời! Chuyện dân gian gì mà lý thú quái kiệt như thế! Bị kích thích, tôi chồm ngay dậy. Ôi, Phụng, người đàn bà trong mơ của tôi! Lần này thì đừng có hòng mà cản ngăn được tôi. Tôi đâu có cần nghe em giải thích vì sao vừa ra tù em đã có một khoản tiền lớn để tậu nhà. Cũng cóc cần nghe em khoe rằng em vẫn còn trinh trắng sau bao nhiêu là lăn lóc nổi chìm. Nóng nẩy, tôi giật từng chiếc khuy trên áo em. Phụng vùng dậy. Tôi đè rập em xuống. Em rên rỉ: “Em van anh, để hôm khác đi, hôm khác em sẽ chiều anh!”. Tôi gầm: “Chẳng có hôm khác nào cả! Anh đã chờ đợi em nửa đời người rồi. Bây giờ, ngay bây giờ là lúc em phải thuộc về anh hoàn toàn”. Người nóng ran, trương căng, tôi sục sạo giày vò mân mê hôn hít khuôn ngực nở nang còn dấu hiệu trinh nguyên của em. Cho tới lúc, háo hức trong cơn hoang mê hiện ra dưới mắt mình làn da trắng mịn và đường cong uốn lượn mượt mà nơi bờ hông em, tôi còn chưa kịp vập mặt xuống để đón nhận ân ưu, thì bỗng nhận được một sức đẩy bật dậy thật quyết liệt từ đôi bàn tay em. Chúng tôi cùng lăn xuống đất. Và chống tay ngồi dậy trước, như trốn chạy tôi, Phụng bước nhanh tới góc buồng, nép mình vào đó, vừa xốc lại áo quần vừa ái ngại nhìn tôi, giọng như van vỉ:
– Anh! Hôm nay thì không được! Anh phải nghe em. Hôm nay em cúng thổ công nhà mới. Thông cảm cho em. Bọn buôn ma túy chúng em kiêng cữ kỹ lắm!
Tim đập lìm lịm, các cơ bắp trên cơ thể tôi chùng lại, nhũn nhùn. Bọn buôn ma túy chúng em! Điệp khúc gì mà nhiễm mùi ma thuật thế!
Nỗi khổ tâm và cơn khó chịu len lỏi trong óc tôi rồi cũng qua đi. Vì còn có cách gì hơn. Tôi không muốn làm hỏng cuộc hội ngộ may mắn, trời cho này. Lát sau, chúng tôi trở lại nằm song song với nhau trên giường. Quài tay ôm ngang ngực tôi, Phụng lắc nhè nhẹ:
– Đừng thương xót em. Cả bây giờ nữa, anh!
Tôi khe khẽ trong chất giọng khê nồng:
– Phụng, em có hiểu, đối với anh em quan trọng thế nào không?
Phụng đổi thế nằm, quay lưng về phía tôi, hai tay úp mặt nghèn nghẹn:
– Tha thứ cho em! Em cũng không hiểu sao em lại thế, anh à? Cậu quản giáo cho em mượn cái điện thoại di động hỏi em: Ma quỷ nào dẫn lối đưa đường chị? Em không trả lời được. Bọn tù bảo em: Sắc đẹp của cô là sắc đẹp của người sống không yên ổn. Hay là hồi em mười sáu tuổi có một tay phó chủ tịch huyện yêu em tha thiết. Và em cũng yêu anh ta, mối tình đầu của em. Rồi bỗng nhiên anh ta cắt đứt với em. Chỉ vì lý do ông nội em là Quốc dân đảng. Từ đó, em có lúc như lên cơn điên, cơn khùng, chỉ thích quậy phá?
Lặng phắc, tôi nằm im, cảm nhận được cơn run rẩy của từng tế bào ở mình, cảm nhận được nỗi uất nghẹn chua cay đang dâng lên trong lồng ngực thổn thức của Phụng.
– Bắt đầu cuộc sống mới đi, Phụng! Anh rất hiểu và quý trọng em. Em rất đẹp rất thông minh! Đừng tự làm xấu mình nữa, Phụng à.
Cuối cùng, hiểu rằng đã đến lúc phải dứt khoát, tôi ghé xuống bên bờ vai Phụng. Và Phụng ngoảnh lại, áp lên má tôi một cái hôn dài, rồi nhổm dậy:
– Được rồi! Từ mai em sẽ mở một quán bán bún ốc ở chợ Rình.
*
Từ mai em sẽ mở một quán bún ốc ở chợ Rình!
Kìm giữ khấp khởi, không ăn non, một tuần lễ sau tôi mới đến chợ Rình tìm quán bún ốc của Phụng.
Chợ Rình có cả một dẫy hàng quà, đủ các loại bún ốc, bún đậu, bún cá, bún riêu cua, bún chả, bún dọc mùng, bún ngan. Nhưng không có cái quán bún ốc nào của Phụng. Vội vàng tôi đến chợ Vồ bên cạnh. Cũng không thấy Phụng đâu. Sốt ruột tôi đến chợ Đồng, chợ Nam, chợ Cống rồi tôi qua những ngõ phố ẩm thực của thành phố. Quán bún ốc, một nét phác thảo cho tương lai, giờ mới thấy còn rất ước lệ, quá mong manh.
Trở lại căn hộ hai tầng buổi nao đã đến cùng Phụng, hỏi người ra mở cửa thì được biết: Phụng đã bán căn hộ này và dọn đi nơi khác rồi. Phụng đi đâu? Khắp nơi không một tin tức, một dấu tích, kể cả khi thời gian đã trôi qua được ba tháng rồi sáu tháng. Đời một con người chẳng lẽ lại giống như một ánh chớp phù sinh loé lên rồi tắt lịm trong vận tốc bóng tối chẳng hề chậm hơn vận tốc ánh sáng? Hay Phụng, cái lẽ huyền ẩn, cái bí pháp của tạo hoá, sản phẩm của một chấn thương tâm thần, em đâu có được tự do với ý chí của chính mình? Con người đâu có được là một sinh thể mạnh mẽ trong định đoạt số phận mình! Hay em là một bóng hình chỉ có trong giấc mộng của người đàn ông là tôi, như trong một câu chuyện dân gian vô cùng kỳ thú nọ của dân tộc Mông.
Quán bún ốc chợ Rình! Nơi khởi đầu của một cuộc sống khác. Mục tiêu tìm kiếm của tôi. Bát bún ốc với những sợi bún trắng muốt, những con ốc vàng vằn đen béo ngậy, trơn nhuội, vừa giòn vừa dai, làn nước dùng chua chua thơm thơm mùi bỗng nấu, nổi váng mỡ đỏ đỏ vàng vàng, lấm tấm bột ớt nâu nâu cay xe và gắp rau sống thái chỉ xanh rì nhộm nhoạm mà hài hoà. Bát bún ốc hương vị thiên thu đặt trên cái bàn gỗ nhỏ, trong một góc quán, vừa ăn vừa xuýt xoa với người yêu những năm còn yên bình xa xưa trong vị thế em là người trả tiền, sao mà ngon bất tuyệt đến thế, Phụng ơi!
Khóa mình trong cô đơn tuyệt đối, không hé lộ tâm tình với bất cứ ai, nghiến răng lại để chống trả cái mặc cảm nặng nề về sự thất bại của tình yêu trước dục vọng và cơn nhiễu tâm của thời cuộc điên đảo, tôi vẫn kiên tâm và nhẫn nại trong cuộc kiếm tìm, kiếm tìm cái quán bán bún ốc ở cái chợ có tên là chợ Rình, cái ảo ảnh và bí ẩn trong tình yêu khắc khoải của tôi với Phụng. Quán bún ốc chợ Rình!.
Tác giả: Ma Văn Kháng – Người thực hiện: Minh Nguyệt