RadioVn.Com – cơn mưa đang vật vã, xối ào ào chen trong sấm chớp nhì nhằng rồi đột nhiên tạnh hẳn. Dòng nước đang tuôn trên mái yếu dần rồi tí tách rơi trên bậc thềm. Mưa rừng đến đột ngột và đi cũng đột ngột nhường cho ngọn gió đổ vào lòng thung lũng Moray nhưng vẫn không xua hết oi nồng ngột ngạt. Sa trở mình ngồi dậy vén mùng đi đến bàn nước. Giường bên Thắm vẫn chưa về dù giăng mùng sẵn nhưng đôi dép không có chỗ cũ. Con ranh này mãi chơi bên công ty với bọn trẻ ở các phòng ban. À, Sa lại bật cười vì trời đang đổ mưa làm sao nó về được.
Tiếng bước chân vội vã vào sân cùng tiếng gọi nhỏ. Sa bật điện mở cửa, khoảng sân sáng vệt dài lấp loá trong nước và Thắm đứng ngay trước mặt nói gấp gáp:
– Vào đi chị, có việc này hay lắm, em…
– Con ranh kia, ra ngoài rửa chân rồi hãy vào!
Thắm lại rúc rích cười chạy ra ngoài khi Sa đến bật truyền hình. Phim mới bắt đầu, vậy là còn sớm trước khi đi Thắm còn dặn là sẽ về xem phim cùng chị, mình lẩn thẩn mất rồi.
– Chị Sa biết không, ngày mai bên công ty có khách đấy, bác Lưu bảo mời các cô giáo đến nữa.- Sa liến thoắng nói.
– Khách nào vậy?- Sa hỏi nhưng vẫn nhìn màn hình.
– Đâu như cánh nhà báo hay nhà văn gì đấy.
Lại nữa. Hai năm trước có đoàn nhà báo lên tận vùng heo hút này với đủ thứ xe pháo, máy ảnh, máy quay. Công ty nhờ Sa tiếp hộ vì có khách nữ. Thật tình Sa chẳng muốn nhưng lỡ nhận lời. Còn giờ thì khỏi, thật rách việc. Nhìn nét mặt hân hoan của Thắm khiến Sa thở dài. Con nhỏ mới lên, cái gì cũng lạ, cái gì cũng hỏi. Những buổi chiều nơi biên giới phía tây này, cứ chầm chậm một màu tím bãng lãng, cứ mông lung xa vắng cô quạnh, ngay cả con đường sỏi đỏ trải dài cũng heo hút buồn buồn. Những ngày đầu Thắm khóc vì nhớ nhà, nhớ bạn sau quen dần. Mà có Thắm cũng đỡ cho công việc, nhất là có bạn đồng nghiệp vì gần mười năm Sa thui thủi trong xó rừng sát đường biên chỉ có hai mùa mưa nắng đi qua.
Mùa hoa bằng lăng
Nhớ đận nhóm nhà báo vượt rừng lên Moray người nào người nấy rũ rượi vì phải băng đèo, vượt dốc, qua suối, bươn ngầm. Cô nhà báo nữ thì khỏi nói, cứ ca cẩm rên rỉ “Tưởng hay ho lắm, chỉ toàn rừng và bụi đỏ, mấy cha này láo quá, biết vầy…”. Sa nghe nhói cả lòng. Cô ấy đâu biết, ngày Sa lên chỉ toàn đồng bào dân tộc với sốt rét rừng, còn chọc lỗ tỉa ngô, còn ăn đọt sắn; các em đến lớp bữa đực bữa cái người gầy đét, da xanh như sim rừng chưa chín. May mà có Công ty kinh tế quốc phòng về cắm chốt, kéo người về lập đội, đêm đêm còn sáng ánh điện qua máy phát để rừng bớt hoang lạnh. Cô nhà báo trẻ trung thơm sực ấy ở tịt trong phòng khách còn cánh đàn ông sục quanh các buôn ghi ghi, chép chép rồi sang phân trường cô dạy ngồi lì tán gẫu về cây cao su, cà phê đang mùa ra hoa rồi nheo mắt nhờ cô mua đồ nhắm. Rượu mang sẵn trong xe đem đến cứ thế mãi đến tận khuya. Chả biết họ viết khi nào và đến tận đâu mà khi báo ra, lúc cô xuống huyện họp vô tình đọc được. Ôi trời, sao mà đẹp thế, có suối reo thác chảy, bản làng ấm no trong tiếng cồng chiêng, điện đến tận nhà trong buôn mà khi ấy ở Moray này vào mùa mưa sẽ là ốc đảo, mùa nắng khô hanh, xe chạy qua cuốn bụi mù trời táp vào rừng khộp khô khốc lá. Rõ chán. Còn giờ, không khéo họ lại viết như ở thiên đường trong mắt…
– Chị Sa này, chắc mấy người ấy đẹp như trên ti vi mình xem chị nhỉ?- Thắm lại hỏi.
– Ừ đẹp, thôi ngủ đi mai khắc biết..
Sa dấm dẳng trả lời.
***
Thạc chưa hề đi vùng biên lần nào. Có chăng là thoáng qua cửa khẩu rồi về phố bù khú cùng bạn bè. Lần này được ở hẳn thời gian dài, anh nghĩ, mình sẽ có bao điều thú vị. Xe chạy về Tà Cơn, vượt qua đồi Sharlle một thời máu lửa. Dãy đồi khô khốc bầm đỏ của đất ba zan trong nắng đầu hè xuôi về Chư Moray rừng nối tiếp rừng. Những con dốc ngoằn ngoèo hun hút, những đoạn vượt suối lởm chởm đá cuội, những đoạn sình lầy trơn nhão dưới tán le rừng. Cũng không gì đáng kể vì sau làn bụi đỏ lúc xe lướt qua là những căn nhà đồng bào dân tộc bám ra mặt đường. Trưa oi nồng ngột ngạt dù đêm qua có cơn mưa rào tuôn đổ. Xã heo hút vùng biên vẫn có trường, có cửa hàng, có mái nhà rông lợp tôn đỏ chói nắng cùng vài chú bò nhẩn nha trong sân. Khi sáng, Hùng đưa đoàn về công ty bảo: Muốn xuống các đội trồng cao su thì phải đi khướt, xã này có diện tích gần gấp đôi các tỉnh đồng bằng trập trùng núi đồi quạnh hiu. Huy cười hề hề, đã lên đây thì phải chui bờ rúc bụi, sá gì. Và nếu không có trụ sở công ty quét vôi màu ve sáng trên sườn đồi giăng giăng dây điện thì có lẽ chiều biên giới buồn đến cô độc.
Hôm sau, lúc vượt trảng le cả nhóm vào rừng bằng lăng, mùa này bằng lăng đã cho hoa rực tím. Thạc ngẩn ngơ nhìn trên từng chạc cây có những bụi phong lan bung vòi toả nụ đỏ. Ở giữa thiên nhiên nó luôn thắm sắc không như những giò lan anh mang về được cấy mô nơi phòng thí nghiệm cành lá ủ rũ dù anh chăm sóc cẩn thận.
– Đẹp không anh?
Thạc quay nhìn, Sa đang đứng cạnh. Gương mặt đỏ bừng vì phải vượt mấy quảng đồi và hai con suối đổ về sông Sa Thầy. Anh cười gật đầu và định đưa tay lau vầng trán cùng đôi cánh mũi lấm tấm mồ hôi của Sa nhưng kịp dừng lại. Trưa nay, ngoài nhóm Thạc có thêm hai cô giáo bên trường cấp một nên câu chuyện trong bàn ăn trở bên rôm rả, nhất là Thắm, cứ vô tư tròn mắt hỏi và cười suốt buổi. Trực, cán bộ công ty dẫn đoàn bảo “Vượt rừng bằng lăng sang đồi bên kia là lô cao su đã mấy mùa thu hoạch”. Thạc lại vấp ngã vì cứ ngửa mặt nhìn từng chuỗi hoa bằng lăng nở tím khiến Sa bật cười làm Huy đi sau cáu “Ông cúi nhìn mặt đất cho tôi nhờ, không khéo chưa hết chuyến đi mà chẳng còn chiếc răng nào!”.
Trảng cao su hiện dần trước mắt, những hàng cây thẳng tắp, mọc đều đặn vươn ngọn lên trời xanh đầy nắng gió. Không phải lần đầu Thạc đi trong rừng cao su, cũng chẳng hề ngạc nhiên về loại cây cho nhựa có sức sống bền bĩ. Quê cũ của anh, chỉ cách rừng cao su chưa đầy hai mươi cây số và bạn bè lúc cắp sách đến trường cũng là người của nông trường cao su. Anh cúi người đạp lên tầng lá khô tai lắng nghe âm thanh rộn rã của tiếng ve kêu râm ran và ánh nắng ban chiều xuyên qua kẽ lá kéo vệt dài hắt lên những chiếc bát đựng, lên những vết rạch hình lò xò tứa mủ chạy dài. Thoảng trong tiếng ve râm ran là tiếng cu gù nhịp một gọi bạn, thoảng trong nắng khẽ chao là tiếng xào xạc của người đi trên xác lá và thoáng nghe tiếng cười đùa văng vẳng đâu đây. Nếu không có những triền đồi nhấp nhô hình sóng lượn trước mắt cùng con đường mòn uốn lượn quạnh hiu không bóng người thì có lẽ, Thạc đã trở về nơi chốn cũ.
– Sao thế anh, mệt à? Mình còn đi qua khu rừng khác trước khi trở về lúc trời sập tối.
Thạc ngẩng nhìn, Sa đang đứng kề bên đưa mắt dò hỏi. Anh mỉm cười lắc đầu:
– Không mệt gì mấy lại thấy hay nữa, Sa thấy nơi này giống một tấm vải lớn màu xanh điểm tô sắc màu hoa tím không? Nhưng tấm vải ấy còn thô mộc lẫn đường chỉ còn vụng về. Vài năm nữa nó sẽ đẹp hẳn lên. Ta sang chỗ Huy kẻo nó đợi.
… Vậy là anh trở lại nơi em từng sống bên gia đình. Trong buổi hoàng hôn có chút nắng vàng rọi xuống từng khoảng đồi cỏ úa, những thảm tranh đen sẫm cùng những khu rừng bằng lăng vào mùa ra hoa rực tím. Có em, có rừng cao su trút lá và cũng rất ít người biết cây cao su nơi em ở vào mùa thay lá với tiết trời hanh nóng khi vào hạ, mưa đổ xối lở đất bùn ba zan mùa đông. Anh đã đến vào tháng giêng khi hàng cây đang mùa thay lá, xác lá lả tả rơi trong từng cơn gió chuẩn bị cái nắng oi nồng để vào mùa thay lá xanh ngút mắt, từng chùm trái khô đen treo lơ lửng tận đọt cao đón cái nắng chói chang, khô rốc và heo hút gió của tháng năm. Anh đã từng cùng em theo tốp người nhặt hạt và có lần cả hai đã lạc lối trong rừng cao su mênh mông đầy hiu quạnh đến rợn người cùng những đợt gió thổi tràn xào xạc lá tung lên vung vãi. Anh đã từng cuống cuồng tìm em qua các con đường mòn giờ không phân biệt nổi khi bóng tối đong đầy và anh cũng gặp em nơi đoạn suối khô ngã ba đường. Em đã khóc ôm choàng lấy anh khi những ánh đuốc của gia đình đang soi tìm vừa đến. Sự giận dữ dâng tràn đã cắt rời anh và em, cắt rời quãng đường đến trường dưới những tàn lá cao su và cũng cắt rời vĩnh viễn ước mơ cuộc đời.
Lần cuối cùng anh ra đi cũng vào mùa cao su thay lá. Em đã đến cùng anh nơi đoạn suối khô ngã ba đường. Nụ hôn đầu thuần khiết trong ánh trăng đêm soi tỏ rồi thoạt nhiên, anh trông thấy em như dáng cây cao su khẳng khiu mang những vạch cứa khắp thân cành đang tứa mủ rơi từng giọt, từng giọt xuống bát đựng là những dòng nước mắt. Anh ôm vội, người em bừng nóng chuyển động như dòng cao su nguyên chất, quyện lấy, thít mãi và đàn hồi trong mỗi nhịp thở. Trong ánh trăng đêm đỏ bầm đầy hư ảo ấy chỉ còn những cánh dơi bay trên những ngọn cao su, em đã cúi xuống tìm anh đặt nhẹ từng nụ hôn ngắn dài. Anh khẽ lật người tìm em trong cơn mê muội đầy cảm giác. Em đón nhận khẽ rên rỉ, khẽ chao người run rẩy khi anh ngập vào em như ngọn dao khẽ lách vào thớ cao su làm tứa mủ và vẫn xào xạc từng đợt gió khô hanh, xào xạc như bước chân đi trên lá, vẫn chảy tràn nhựa sống cùng sức rung từng đợt, từng đợt trong gió ngàn.
Mùa hoa bằng lăng
Anh đã trở lại vùng đất em ở lúc không hề có cơn mưa dầm và bầu trời vẫn khô cong hừng hực nóng khi mùa cao su đang hồi thay lá. Những chùm trái khô đen bung vỏ nổ lốp bốp như những tràng pháo tay đón người đi xa trở lại. Nhưng lúc ấy không còn có em, em đã sơ ý sẩy tay chao đảo từ độ cao đầy nắng gió vì mải mê tìm hái một cành lan tím trên chạc cây bằng lăng mọc nhoai ra vực suối khi dưới gộp đá không hề có một bóng người. Mùa bằng lăng tím đã đi qua lúc anh vừa trở lại…
– Dậy đi ông, ngủ cho lắm vào!
Thạc đang mơ màng nghe tiếng Huy gọi bên cạnh vội chồm dậy, người mệt rũ rượi vì cả ngày leo dốc cùng giấc mơ không đầu không cuối chợt đến. Chương trình truyền hình đang phát mục thời sự. Hình như công an đang triệt phá một tụ điểm ăn chơi ngoài Hà Nội với những bóng người đứng lố nhố. Khung cảnh khác lạ chẳng ăn nhập gì nơi vùng biên xa xôi này. Tiếng Huy hối thúc:
– Mình sang đội tám ông nhé, tối nay xuống sinh hoạt cùng anh em ở đấy. Xe đang chờ ngoài cổng, lẹ lên, trông ông giống như đi trên rừng cao su trụi lá!
Thạc cười theo Huy đi ra cửa. Trăng tròn vạnh trôi gần đỉnh Chư Moray toả bóng nhờ nhờ trong không gian im lắng và chút gió mồ côi trôi qua khiến Thạc tỉnh dần. Ừ, lâu rồi mới có dịp quay lại một cánh rừng cao su để hoài niệm chợt hiện về.
Sa đến gần nhìn anh có vẻ lo lắng:
– Mệt lắm không anh? Nắng vùng biên không tha một người nào cả.
Thạc lắc đầu, lách người vào băng ghế sau lúc xe nổ máy. Cũng câu hỏi ấy, thật nhẹ, mỏng như làn sương trôi ngang đã từ lâu anh không còn nhớ, giờ mới được nghe lại thật dễ chịu. Thạc quay sang phía Sa, Sa đang nhìn ra cửa kính, rừng đang loang loáng bởi ánh đèn xe quét sáng cùng ánh trăng bàng bạc bao phủ. Và Thạc chợt nghĩ hay em đang hiện thân trở về qua một người con gái khác.
***
Thạc đang dõi mắt nhìn con chim Sa Sả đậu trên nhánh bằng lăng sà thấp ven suối. Nó thu mình im lìm chỉ còn búi lông xanh màu da trời cùng chiếc mỏ đỏ. Nhánh cây đông đưa, suối chảy đổ xuống mép hồ réo rắt lúc Thạc chân co chân duỗi trên mép đá. Anh cũng ngồi bất động gần đến nửa giờ và đột ngột đốm xanh ấy rời cành lao vụt xuống mé nước. Vệt nước bắn tung toé cùng đôi cánh xoè rộng, con Sa Sả đã chớp được mồi lao sang bờ đối diện rồi vụt đi mất hút trong rừng bằng lăng. Thạc đứng lên, dợm chân định nhảy sang bờ lau để theo đường mòn về nhà khách. Bất chợt, dưới dòng nước một vật gì trôi nổi vướng víu để Thạc cúi xuống nhặt và mặt anh đỏ bừng bởi nhận ra chiếc nịt áo ngực của con gái. Chưa kịp ngẩng lên thì mặt nước lại in thêm bóng người nhô ra từ gộp đá. Thạc lại ngượng vì đó là Sa. Sa đang đỏ bừng mặt, bẽn lẽn quay nhìn nơi khác lí nhí:
– Em đang giặt đồ phía mạn trên suối, hôm qua do mưa nước về nhiều đến trôi cả chậu…và cũng không biết anh ngồi dưới này…
-…Chờ vớt lên!
Cả hai bật cười, xoay lưng đối diện nhau mà cười. Thạc đưa trả cái vật màu trắng mềm mại đang rỏ nước trên tay qua cho Sa từ phía sau và lại phì cười. Tiếng Sa thoảng trong gió thật nhẹ “Kỳ quá phải không anh?” và bất chợt “Ối…” chân Sa trượt trên thảm rêu mọc trên đá có nước phủ tràn và cả người rơi vào vực suối. Thạc lao vội, cái lạnh tràn khắp cùng bóng người chao đảo cận kề, thêm một hơi dài lặn sâu lại có cảm giác một tấm thân thon mềm lướt sát. Sặc sụa, ngờm ngợp rồi mở bừng mắt. Sa bên cạnh, sát cạnh, đôi mắt lóng lánh cùng mái tóc chảy dài hiển hiện bộ ngực như phơi trần qua làn vải mỏng thấm đẫm nước trước mắt Thạc. Sa yên lặng nhìn anh không chớp, không ngượng ngùng, miệng hé mở thì anh vội quay sang hướng khác để nghe tiếng Sa trôi theo “Buổi sáng mát mẻ…” và Thạc vô tình buông lời “Và trong vắt đến thấy cả…sỏi!”; Sa lại ngượng, luống cuống nhưng liền rối rít “Thôi chết, em vào trước kẻo trễ giờ lên lớp”. Lại tấm thân hiện rõ lồ lộ qua lần vải mỏng, hiện từng đoạn phập phồng đến căng tràn. Thạc hít hơi dài lặn sâu sang bờ đối diện.
***
Ban đầu Sa không có ý định sang bên công ty dù bác Lưu ngỏ ý nhờ tiếp khách hộ. Nhưng cũng một phần Thắm năn nỉ ỉ ôi, một phần vì tò mò bởi nghe có những người vượt quãng đường xa để đến nơi heo hút này. Quả thật, họ cũng bằng cỡ tuổi Sa. Huy thì nhỏ hơn, nói chuyện khá thu hút khiến Thắm cứ mắt tròn, mắt dẹt làm Sa phải mấy lần đạp chân nhắc nhở. Còn Thạc, anh chàng chỉ im lặng lắng nghe mọi người, thỉnh thoảng cười nhẹ; không như cánh nhà báo đợt trước luôn ồn ào và luôn tò mò những việc không đáng. Khi bác Lưu rủ đi cùng với nhóm thì Sa lại gật vì thấy hay hay. Vậy thôi. Nhưng càng gần với họ, Sa cảm thấy mến bởi những câu đùa tếu của Huy, hồn nhiên đến ngơ ngác của Thạc với vầng trán cao cùng mái tóc bồng như giống một người mà trong ký ức của Sa, nó đã chìm khuất trong lãng quên từ nhiều năm giờ đột nhiên quay về.
Nhớ buổi sáng ở bãi đá suối Le khiến Sa đỏ cả mặt, đã vậy còn tắm chung nơi vực suối có những nhánh bằng lăng che phủ. May mà chưa ai thấy ngoài Thạc. Khi tất tả quay về lại nghe tiếng gọi vang vọng để Sa ngoái nhìn, Thạc trên gộp đá giơ cao cành hoa bằng lăng vẫy vẫy và phía sau, cả trảng hoa tím bừng sáng trong tia nắng ban mai như một thảm màu rực rỡ. Sa sững người như muốn quên đi tất cả, bỏ lại tất cả để lao đến. Thạc như có một sức hút tiềm ẩn và luôn hiện hữu, anh hồn nhiên cười đùa ca hát với cánh công nhân, nhăn mặt đến đau đớn khi thấy đồng bào ở bản giáp biên ăn bắp độn với lá sắn, tung tẩy cầm roi đi sau đuôi bò cùng bọn học sinh người đồng bào của cô. Cả ngày Sa cứ thẩn thờ, nhớ buổi chiều trên trảng cao su heo hút gió với dáng Thạc đứng buồn buồn, nhớ mảng ngực trần rám nắng đẫm nước của anh chàng ngay sát cạnh, chỉ cần một vòng ôm là giữ chặt lấy như ngày nào với một người từng ở dưới quê. Sa lên đây, ngoài việc tình nguyện chẳng đáng có mà chỉ vì Sa đã cố tình muốn quên đi vết thương ngày cũ…
Mùa hoa bằng lăng
…Gặp nhau vài lần trong đợt huy động dân làng làm kè chống lũ và em quen anh. Nhà anh phía bờ nam đối diện làng em nên mỗi mùa trăng, tụi mình đã tìm nhau trên bãi cát phía ngã ba sông tựa vào triền đồi mọc nhiều bụi sim tím. Anh và em đã quen thuộc từng ngón tay, từng hơi thở, từng nụ hôn ngượng ngập ngắn dài. Anh đã giữ em bằng những nụ hôn ngọt ngào trong nỗi đam mê của tuổi vừa lớn, trong ánh trăng trôi vằng vặc soi rõ từng tán lá, soi rọi cả quãng sông quê, soi rọi cả dải mây bồng bềnh trong không gian mờ ảo mà chỉ có hai người. Anh phải đã vượt một quãng sông trăng để đến bên người yêu. Em đã chờ, đã nhao người xuống nước để đón nụ hôn dài trong sự đồng loã của sống nước và bám riết không rời. Mắt anh sáng ngời mang cả ánh lân tinh giữa trăng và nước, toàn thân ngùn ngụt nóng bỏng như muốn thiêu đốt thân xác em. Em thấy người nhũn ra, tan ra trong khuôn ngực trần vâm váp đậm màu ráng chiều đỏ ối. Em đã từng dâng hiến, đã mở tung để ngập vào khoái cảm ngút ngàn như dòng sông lúc lở, lúc bồi trong dòng chảy ào ạt xô bờ, hất tung, cuồn cuộn réo gọi với đất chuyển mình và trôi, trôi mãi đến rùng mình lan toả.
Anh đã đi, đi hẳn, biền biệt vào đầu mùa hoa sim nở chói chang nắng trên vạt đồi lan tận đến triền sông một màu tím đầy gợi nhớ. Tháng ấy không có mùa trăng, tháng ấy chỉ có mây đen ùn ùn kéo rốc cho cơn lũ trái mùa đột ngột đổ đến hai bờ của con sông ngầu ngầu bọt đỏ và anh đã trôi theo dòng nước bạc khi đang cùng mọi người đắp kè chắn sóng. Em đã đi dọc qua hai triền sông, réo gọi tên anh trong đợt mưa giũ bùn chao chao về phía hạ nguồn cùng với tiếng cuốc gọi bầy khắc khoải. Em đã thảng thốt trước những mùa trăng với không gian mờ ảo đầy khói sương, bảng lãng một bóng người nhưng không thể ôm lấy khuôn mặt quen thuộc ngày nào một lần nữa, để được nhẹ hôn từng lúc và để biết anh còn hiện hữu trên đời để cùng nhau đi trọn cuộc đời. Dòng sông, vạt đồi sim tím cùng lời thề nguyền cứ ám ảnh vào những đêm tròn trăng với ký ức không hề lãng quên mà cứ đong đầy, soi tỏ từng ngóc ngách, thấu tận tâm can khiến em đành phải rời làng.
– Chị Sa, tối rồi, dậy đi chị!
Tiếng Thắm như từ phía xa thẳm vọng đến tai Sa để Sa mở mắt bên chiếc gối đẫm nước. Bên ngoài, trời đã tối, ánh điện hắt ra khoảng sân một màu sáng bạc với tiếng dế ri rỉ gáy. Thắm lúi húi bên mâm cơm quay lại nheo mắt nhìn Sa:
– Khi em dạy về đã thấy chị ngủ từ lúc nào, mà chị mê gì khiếp thế, tay chân cứ quờ quạng khắp giường, em phải lay mãi. À, tí nữa, chị đi cùng các anh bên kia không?
Thắm nhìn sang bên công ty và chợt nhớ lời hẹn. Đi cũng được mà không đi cũng được. Nhưng rồi Sa nhẹ gật đầu.
***
– Chừng nào Thạc xong công việc?- Sa hỏi.
– Khoảng hai hôm nữa.
Cả hai ngồi trên băng ghế dài làm bằng thân cây cao su vạt nửa trong sân trường. Trăng đã lên cao toả ánh sáng xuống hàng cây bằng lăng có những nụ vươn dài. Thạc nghĩ, trăng vùng biên thật đẹp, vừa yên lắng vừa sáng đến vằng vặc soi tỏ cả những ngọn đồi uốn lượn phía xa. Trên ấy là những vườn cao su nối tiếp vườn cao su anh từng đặt chân, giờ nó đứng im lìm nhưng mỗi cây đang bật căng sức nhựa hứng lấy ánh sáng từ phía trời cao và bất chợt Thạc nghĩ đến vùng đất ba zan khác. Ừ, có em ở đây thì hay biết mấy. Em đâu biết, anh đang ngồi với một cô gái đẹp hơn em, vất vả hơn em nhưng luôn căng tràn sức sống và chỉ một vòng tay ôm là trăng, anh và cả cô ấy sẽ nhập làm một. Và Sa cũng yên lặng ngước mắt nhìn trăng, trăng Moray yên bình không hề có sự cản ngăn, nếu được có anh thì sẽ êm ấm biết bao nhiêu. Anh cũng đâu biết, em đang ngồi bên cạnh một người đàn ông, chỉ cần em gục đầu vào lồng ngực vạm vỡ tin cậy kia thì em với trăng, với người đàn ông nầy sẽ hoà làm một. Sẽ quên đi tất cả, sẽ có một hạnh phúc bất chợt dù nó thoáng qua nhanh nhưng không hề đợi chờ vô vọng. Trong cơn mưa rừng hôm rồi, đến ào ạt và đi ào ạt thì giữa màn nước mịt mù vừa lắng có sắc cầu vồng vươn dài từ đỉnh Chư Moray kéo qua lòng thung. Em và người đàn ông nầy đang đi giữa mưa bụi lẫn sắc màu như có như không và khi đưa bàn tay để cảm nhận thì chỉ có ánh nắng nhạt nhoà. Người ta bảo, nếu đến được chân sắc cầu vồng sẽ ước gì được nấy, còn đây, em đứng ngay đây, giữa sắc cầu vồng để chợt nhận ra rằng, đó chỉ là sự hư ảo.
– Có lạnh không anh? Sương đẫm vai kìa…Sa hỏi.
Thạc ngước nhìn Sa nheo mắt cười lắc đầu. Sa lại hỏi:
– Khi nào anh quay lại?
Thạc im lặng không nói chỉ nắm nhẹ tay Sa nhưng mặt quay sang nơi khác. Sa nghe có tiếng thở dài và vẫn để yên tay mình trong tay Thạc. Cũng đôi vai trần đỏ au, cũng một mùi hương gợi nhớ, cũng mái tóc bồng nhưng không phải là anh ấy, không hề có cảm giác làn môi khô se và hơi thở ấm nóng. Thạc quay nhìn Sa lúc đang mở to đôi mắt nhìn anh, dù Sa đẹp và tràn trề sức sống đến mấy, có nụ cười thật nhẹ, câu hỏi mỏng như làn sương mát dịu cũng không phải là em. Thạc dìu Sa đứng lên giữa vùng trăng sáng, giữa hàng cây bằng lăng đang trổ nụ và siết nhẹ Sa vào lòng “Ta về thôi em…”
Hôm sau trời chưa tan sương, Sa nghe tiếng xe rời cổng công ty liền nghĩ Thạc đến đội trồng cao su xa nhất. Nhưng khi mở cửa, trước mắt Sa là bó hoa bằng lăng tím đặt kề lối đi. Vậy là cả Thạc, cả Huy đã rời khỏi nơi này. Tội Thắm, tối qua nó còn tíu tít cười nói khi Huy hẹn ra suối câu cá. Thắm sẽ khóc và Sa hình như nghe môi mình có vị mặn.
Chư Moray mùa hạ 2007
Tác giả: H.T.T – Người thực hiện: NSUT Kim Cúc
Từ khóahoa bằng lăng Kim Cúc tình yêu truyện đêm khuya
Xem thêm đề xuất
Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè
RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …