Cô và anh bắt đầu đầy mờ ám nhưng chỉ giới hạn ở “Tình nhân dự tiệc”. Trước mặt người khác, cô và anh quấn quýt yêu thương. Nhưng sau lưng họ, cô và anh là hai người xa lạ, xa lạ đến mức chỉ biết tên họ và số điện thoại của nhau.
Đến một ngày anh gặp được mặt mộc của cô, đến một ngày cô trông thấy mối tình đầu của mình.
“Em còn yêu anh ta?” Ánh mắt anh dừng trên mặt cô.
Cô gật đầu. Anh điềm nhiên như không, “Được, tôi thành toàn cho em.” Từ được đề bạt đến thăng tiến, từ bị bạn thân bán đứng đến tìm được công việc khác, từ vật hy sinh đến gầy dựng sự nghiệp thành công. Cuộc sống của cô dường như đã không còn liên quan tới anh. Rồi một ngày mối tình đầu của cô quay về, cô mới biết hạnh phúc nhìn như mật ngọt chỉ là khế ước. Giang Mạc Viễn nói, “Trở lại bên tôi, tôi có thể cho em cái em muốn.”
Trình Thiếu Tiên nói, “Thực ra em rất có năng lực, chỉ cần tôi cho em điểm tựa.” Cố Mặc nói, “Chúng ta rất giống nhau, vì vậy phải nương tựa đối phương mới đủ ấm áp.” Cuộc sống đã định sẵn để cô gặp gỡ hai người. Một người với quãng thời gian tươi đẹp và rung động, một người với năm tháng dịu dàng và ấm áp. Có điều cô không tài nào ngờ nổi, năm tháng dịu dàng và ấm áp kia lại là… một trò chơi thương trường và tình yêu được sắp đặt sẵn.
Review truyện Khế ước đàn Ukulele – Hào Môn Kinh Mộng 2 của tác giả Ân Tầm
Khế ước đàn Ukulele nằm trong tuyển tập Hào Môn Kinh Mộng, đây là hệ liệt thứ hai của tuyển tập. Các phần đều không liên quan đến nhau nên có thể đọc trước sau tùy thích, không cần theo thứ tự bắt buộc.
Đúng như tên truyện, từ đầu tới cuối chỉ là những sự lừa dối, những bản hợp đồng có qua có lại, tưởng chừng như hạnh phúc gần kề thì lại bàng hoàng nhận ra tất cả chỉ là bản cam kết tình ái. Nam chính Giang Mạc Viễn và nữ chính Trang Noãn Thần, bắt đầu mối quan hệ đầy mờ ám, giới hạn ở “tình nhân dự tiệc”, anh thuê cô để cùng đi tới bữa tiệc gặp mặt xa hoa, hào nhoáng, thực chất cũng chẳng quen biết hay có tình cảm gì. Trước mặt người khác, họ quấn quýt yêu thương , sau lưng cái vẻ thân thiết mặn nống ấy thì anh và cô là hai người hoàn toàn xa lạ, đến mức tất cả những gì biết về nhau chỉ gói gọn trong tên họ và số điện thoại. Cuộc đời của cô lên bổng sống trầm, từ được đề bạt đến thăng tiến, từ bị bạn thân bán đứng đến tìm được công việc khác, từ vật hy sinh đến gầy dựng sự nghiệp thành công. Cuộc sống của cô dường như đã không còn liên quan tới anh. Rồi một ngày mối tình đầu của cô quay về, cô mới biết hạnh phúc nhìn như mật ngọt chỉ là khế ước.
Với tieu thuyet ngon tinh này, tôi chẳng biết tóm tắt sao cho đúng, vì tóm tắt thì chẳng khác nào spoil hết tất cả cái hay, cái độc đáo ra trước cả khi bạn đọc tìm hiểu. Vẫn là Ân Tầm với khả năng khiêu chiến mạch truyện khó nhằn, lấy cảm hứng từ chất liệu đời sống thực, lẩn quất đâu đó trong tâm trạng nhân vật luôn khiến ta cảm thấy chính mình trong đó. Nam chính xuất thân tài phiệt, mẫu người hoàn hảo, đa tài, giúp đỡ nữ chính bằng tấm lòng chân thành. Anh này được cái hiểu chuyện, không ép buộc hay sở hữu nữ chính dù cơ bản anh và cô là mối quan hệ hợp đồng. Đến với cô, mang cho cô bao nhiêu tin tưởng vào tình yêu bền vững nhưng cuối cùng lại là một bản kế hoạch lợi dụng. Cá nhân tôi hoàn toàn không thích kiểu đàn ông này, cho dù cuối cùng cũng thật lòng yêu thương và che chở con gái nhà người ta, nhưng ngay từ đầu đã coi cô như một món đồ, một công cụ bóc lột trí tuệ, vậy mà còn đối với người ta như trăng như mật, quan tâm săn sóc đủ đầy gây hiểu lầm, hại nữ chính mang một trái tim tổn thương trao nhầm cho kẻ chỉ nhìn thấy cô bằng con mắt của người giao dịch
Với nữ chính, nói thương hại cho cô cũng chẳng sai chút nào, Nhan sắc có, học thức cũng chẳng vừa, nhưng suốt cả tuổi xuân chỉ toàn là biến cố trắc trở. Mối tính đầu cô yêu say đắm, nguyện ước hẹn thề, đến mãi sau này vẫn mong người đó một lần ngoảnh lại vẫn thấy cô đứng chờ, hóa ra không hơn kém cũng chỉ muốn bóc lột, lợi dụng cô. Một trong những cái hai của Trang Noãn Thần là rất gần gũi, tính tình vui vẻ, đáng yêu và rất tỉnh đời, tư duy thực tế nhưng đôi lúc lại ngốc ngếch đến ngây dại. Kiểu con gái này rất giống với hầu hết các bạn hiện nay, người đọc có phần yêu quý và thấu hiểu cho cô vì đơn giản, cô ấy thật giống mình, Từ cái cách cô yêu say đắm, yêu điên cuồng cho đến những lần cô khiến Giang Mạc Viễn xấu hổ không có chỗ chui đều mang lại cảm giác thoải mái, dễ chịu. Trong truyện, cô không may trở thành nạn nhân của những cuộc chiến nơi công sở tuy ngấm ngầm mà vô cùng dữ dội, bị bạn thân trở mặt,…nhưng cuối cùng cũng lập nghiệp thành công, tính chất nữ cường không chịu đầu hang số phận. Một người con gái tài sắc vẹn toàn, tỉnh táo nơi thương trường lại rất ngờ nghệch và khổ sở trong tình yêu quả không sai. Phải đến tận gần cuối truyện, Trang Noãn Thần mới chịu dùng cái đầu cùng lối tư duy sắc bén của mình để phân định và thực sự hiểu được bản thân cần gì, ai sẽ là người mang lại hạnh phúc, bình yên cho bản thân.
Có người đọc tác phẩm hào môn kinh mộng 2 này sẽ tự hỏi rằng, Ân Tầm sủng nam đến mức nào mà luôn luôn đẩy nữ chính của mình vào tình trạng khổ hạnh cùng cực, cuộc đời tai ương dồn dập, không nơi bấu víu. Nhưng ngẫm lại một chút, chẳng phải như thế thì giá trị của nam chính mới được đảm bảo hay sao, vì nữ chính toàn là những nữ cường một tay gây dựng tiền đồ, với Trang Noãn Thần và Giang Viễn Minh cũng vậy. Họ yêu nhau cũng là mãi về sau này, khi cả hai đã nhận ra bản thân quá mệt mỏi với việc tranh đấu quyền lực, chỉ mưu cầu một cuộc sống an yên, chứ ngay từ lúc đầu, hai người đến với nhau đã có khế ước đàng hoàng, chẳng ai thiệt thòi hơn ai về mặt pháp lý. Có chăng trách thì trách trái tim không bao giờ chịu nghe theo lý trí, Trang Noãn Thần lại đi động lòng với khách hàng của mình, ngược lại, Giang Viễn Minh cũng không kiềm lòng được trước mĩ nhân mà che chở cho cô như người yêu bé nhỏ.
Một nhân vật khách có xuất hiện trong truyện là Cố Mặc, người yêu cũ của Trang Noãn Thần. Người này vào vai phản diện, nhưng lại có một vài câu nói để đời khiến tôi suy nghĩ thật lâu về quá khứ và thực tại, “Bỏ qua, chúng ta đều có lỗi lầm. Ở một góc cạnh của hạnh phúc còn muốn cầu mong điều gì xa xỉ hơn. Cho đến một ngày đoá hoa tiếc nuối nở rộ, người nào sẽ hiểu được trước kia mới là hạnh phúc nhất. Bỏ qua, ông trời cũng mắc sai lầm, sáng tạo ra thăng trầm và bắt chúng ta gánh vác kết quả. Mỗi người là cảnh sắc của một người khác, từng cập bến qua cũng rất đáng giá.”
Bản thân tôi không thực sự thích tác phẩm này, do cái cốt truyện của nó đã khá phi nhân tính, ai đời người với người lại chỉ coi nhau như hàng trao đổi, nên review cũng có chút khó khăn. Chắc tác phẩm này phù hợp với những người doc truyện không ngại thử nghiệm những yếu tố mới lạ, hoặc là không đề cao giá trị đạo đức nhân phẩm con người. Truyện dễ đọc, không nhiều nút thắt, kết thúc viên mãn cho một số phận trắc trở nên cũng không cần lo lắng có dằn vặt dày xéo con tim.