Bài nổi bật

Giấc mơ ban ngày – Phương Trà

RadioVn.Com – Đúng hẹn, Dũng đến. Vừa thấy chiếc xe dựng trước thềm, trống ngực tôi đã đập thình thịch. Chúng tôi ngồi bên nhau, nói những câu chuyện không đầu không cuối và đợi chiều đi. Rồi tôi dọn cơm. Những món ăn được tha về từ siêu thị, chứ tôi chẳng còn tâm trạng nào mà nấu nướng. Bữa cơm bày ra trên chiếc bàn ở phòng khách. Tôi thay bộ đồ ở nhà bằng chiếc váy hai dây. Rồi, quên mất là sắp ăn cơm, tôi quyết định thoa một tí son lên đôi môi tái nhợt.
Dũng nheo nheo mắt nhìn chiếc váy, muốn nói một câu gì đó.
Hai đứa chậm rãi ăn, tôi chậm rãi mỉm cười khi Dũng nhắc lại những câu chuyện của chúng tôi thời trung học. Chiếc đồng hồ treo tường thong thả đếm tích tắc tích tắc.
Bỗng Dũng ngừng câu chuyện nhìn tôi “Bây giờ mà Duyên thay đổi…”
Tôi cắm mặt vào chén cơm, tự hỏi làm sao mà thay đổi được đây?
Có tiếng bánh xe dừng trên con đường lổn ngổn sỏi phía trước nhà. Hình như taxi. Đúng là taxi. Tôi nghe cánh cửa xe đóng lại. Rồi tôi nghe tiếng chân. Những bước chân của người ấy!
Vào sinh nhật lần thứ hai mươi tám của tôi, người ấy đã về đây.
Những bước chân thật gần, và tôi run rẩy.

Một cái gì đó rơi xuống nền, vỡ ra một tiếng chói tai. Tôi cúi xuống nhặt. Khi ngẩng lên, người ấy đã tươi cười đứng trên ngưỡng cửa phòng khách. Nụ cười đó, ánh mắt đó mang lại cho tôi biết bao ấm áp, ngay cả trong mơ.
Nụ cười lặng đi khi Dũng hỏi to “Ai vậy em?”
Người ấy nhìn Dũng rồi nhìn tôi. Đôi mắt của người ấy dừng lại trên chiếc váy hai dây trễ nãi.
Đúng lúc ấy, không sớm hơn cũng không muộn hơn, Dũng đặt tay lên đôi vai trần của tôi “Ai vậy em?”
Ánh mặt trời vụt tắt trong đôi mắt vẫn cùng tôi đi vào giấc ngủ. Tôi thấy mình vừa bước hụt chân và rơi xuống một cái hố sâu.
“Duyên…” Giọng người ấy hơi run.
Thật kỳ lạ, ngay khi có cảm giác rằng mình sắp quỵ xuống, đầu óc tôi bỗng sáng rõ.
“Xin lỗi – Tôi rành rọt nói với người ấy – Xin lỗi về mọi chuyện giữa chúng ta. Đây là…”
Không biết đã hết câu chưa, nhưng những gì tôi định nói, người ấy đã hiểu. Còn tôi thì đứng như bị đóng đinh trong phòng khách, bên bữa cơm chiều. Tôi chờ đợi người ấy ném vào tôi sự giận dữ. Nhưng không, người ấy chỉ đứng lặng trên ngưỡng cửa, chừng như chưa biết phải làm gì. Rồi người ấy quay đi. Chỉ có đôi mắt nói rằng tôi vừa làm sụp đổ một thế giới.
Tôi lắng nghe những bước chân của người ấy đang rời xa. Những bước chân đang rời xa tôi. Mãi mãi.
Dũng ấn tôi xuống ghế “Giờ thì Duyên có thể khóc được rồi”.
Nhưng tôi không khóc. Người đàn ông tôi yêu đã rời xa tôi. Vậy mà tôi không khóc được. Nước mắt đi đâu mất rồi?
*    *
*
Cuối tuần, Minh thường đến chỗ tôi. Chúng tôi cùng đi chợ, nấu nướng, nói chung là cùng làm mọi chuyện. Hai chúng tôi nằm trên chiếc giường một mét hai và cảm thấy buổi trưa, buổi chiều trôi qua thật nhanh. Minh bảo: Như thế này thích thật!
Tôi thì khác. Như phần lớn phụ nữ ở đất nước Á Đông này, đã tốt nghiệp và có  việc làm ổn định, đã hò hẹn với một người đàn ông, tôi bắt đầu nghĩ về một mái nhà có tiếng cười bọn trẻ. Còn Minh, như phần lớn đàn ông trên trái đất, đã xếp sự nghiệp vào ưu tiên hàng đầu. Tôi yêu Minh nên tôi đợi, và nhủ rằng ba năm quen nhau không phải là khoảng thời gian quá lâu. Minh bận rộn đến thế cơ mà.
Bận rộn nên cuối tuần, Minh không thường đến chỗ tôi nữa. Sợ Minh tham công tiếc việc mà bỏ bữa, tôi nấu những món ngon rồi mang đến công ty. Cứ nghĩ sẽ vui, ai ngờ Minh cau mặt “Anh không phải là đứa trẻ!”
Rồi Minh đi công tác. Tôi nhớ, nhưng mỗi khi bấm số và áp chiếc điện thoại vào tai, chỉ nghe những âm thanh chói gắt. Tôi sợ.
Sau chuyến đi xa về, Minh phờ phạc. Tôi nhìn cái cằm râu tua tủa, xót xa. Tôi mặc chiếc váy Minh mua tặng vào dịp sinh nhật, thoa một tí phấn hồng lên má, một tí son lên môi. Cô gái nào cũng muốn mình xinh xắn hơn khi đi bên cạnh người yêu. Minh chở tôi đến một quán cà phê nhỏ trên con đường có nhiều quán xá. Sau khi kéo ghế ngồi, tôi đưa mắt nhìn sang bên kia đường, mỉm cười vì ngạc nhiên. Minh cũng nhìn theo tôi, hỏi em cười gì vậy. Định nói rằng chúng mình gặp nhau lần đầu ở ngôi quán bên kia, anh quên rồi sao, nhưng tôi chắc Minh đã quên nên không nói gì cả.
Minh gọi một quả dừa cho tôi và một ly cà phê đen cho anh, như mọi khi. Dường như Minh đang có điều gì đó rất khó nghĩ. Chúng tôi cứ ngồi như thế, tôi uống nước dừa, Minh uống cà phê. Rồi Minh rút từ trong túi ra một chiếc hộp. Một chiếc hộp nhỏ xíu, màu đỏ. Tim tôi đập mạnh, rất mạnh. Tôi biết trong hộp đựng vật gì.
Minh đặt chiếc nhẫn vào tay tôi. “Anh mua đã lâu rồi nhưng chưa tìm được dịp nào để đưa nó cho em”. Tôi thấy mắt mình cay quá. Vậy mà có một phút một giây nào đó, tôi lo Minh sẽ thay đổi.
Chẳng biết Minh có cảm giác giống như tôi không mà đôi mắt đỏ lên. “Anh yêu em. Anh mua chiếc nhẫn này vì muốn hỏi cưới em làm vợ – Minh nói một cách khó khăn – Nhưng cuộc sống không chỉ có tình yêu mà còn cần những thứ khác. Anh không có mà em cũng không có…”
Tôi không khóc, chỉ thấy mình bị xô xuống từ trên cao. Tôi cố gắng rời khỏi nơi tôi và Minh đang ngồi bằng những bước chân thong thả. Tôi gọi một chiếc xe ôm và về ngôi nhà trọ của mình. Tôi thấy lạnh nên chui vào chăn. Cuộn mình trong đó, có một câu hỏi cứ đập đi đập lại trong đầu, rằng tôi đã sai ở chỗ nào. Trong lòng bàn tay, thật ngạc nhiên là chiếc nhẫn vẫn còn ở đó. Nó sáng lên. Và không ngừng truyền cảm giác lạnh tê tái vào từng mạch máu trong người. Tôi không biết mình sai ở chỗ nào. Minh nói yêu tôi, nhưng Minh cần những thứ khác, thứ mà tôi chẳng bao giờ có được. Người ta chia tay đơn giản vậy sao?
Tôi đi dự đám cưới. Minh nói nếu không đến với nhau thì hãy coi như bạn bè và xử sự một cách văn minh. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có thể coi Minh như một người bạn, sau những gì mà chúng tôi đã có cùng nhau. Nhưng tôi vẫn đi dự đám cưới.
Tôi chọn một chiếc bàn gần nơi cô dâu chú rể sẽ bước lên ra mắt khách khứa. Tôi thấy Minh khoác tay cô dâu của anh đi vào nơi mà người dẫn chương trình đám cưới gọi một cách văn vẻ là hôn đường. Tôi thấy Minh mở rượu sâm banh và rót tràn những chiếc ly thủy tinh. Tôi thấy Minh dâng rượu cho những người mà từ nay sẽ gọi là ba, là mẹ. Những người đến từ một thế giới khác. Một thế giới vốn không thuộc về những người như tôi, như Minh. Phải chăng vì thế mà trong ngày cưới Minh cứ như người đi lạc. Miệng cười, nhưng đôi mắt thì mượn của người khác.
Tôi rời đám cưới khi tiệc chưa tàn. Không hiểu sao đã đến nước này, tôi lại buồn đến vậy. Vì đôi mắt như của người đi lạc ấy, trong một ngày mà ai đến cũng hoan hỉ chúc mừng. Càng nghĩ càng đau. Tôi thậm chí không biết mình đang khóc.
Thế rồi tôi gặp người ấy. Chính xác là tôi đâm xe vào người ấy.

*   *
*
Cũng bất ngờ như lúc chia tay, Minh xuất hiện trước cửa phòng trọ, ngập ngừng mời tôi đi uống cà phê. Như đã nói, cũng phải cư xử cho văn minh khi không yêu nhau nữa. Tôi đi, thử  xem sau hai năm trái tim mình có còn ngọ nguậy.
“Trông em vẫn như  trước”. Minh nhìn tôi bằng đôi mắt rất quen. Chỉ có đôi mắt là quen, còn mọi thứ toát ra từ  con người anh đều trở nên xa lạ.
“Anh đã khác đi nhiều”. Tôi nói, và bỗng nhớ tới lời thoại trong một bộ phim tình cảm. Hai người từng yêu nhau tình cờ gặp nhau, mở đầu giống hệt câu tôi và Minh vừa nói. Câu thứ ba như thế này: “Nhưng tình yêu mà anh dành cho em thì vẫn vậy”. Để xem cuộc gặp này có giống trong phim không.
“Em còn giữ chiếc nhẫn không?”
“Vẫn còn – tôi gật đầu – như một quà tặng.”
“Anh đã ly hôn” – Minh nói rồi nhìn tôi đăm đăm, lần này cái nhìn rất khác.
“Vậy ư?”
“Anh chưa bao giờ quên em. Chúng ta…”
Đoạn này lại giống một bộ phim khác. Nhân vật nữ nói: “Những ký ức về anh chưa bao giờ tắt trong em”. Nhưng tôi không phải là cô gái đó. Hoàn toàn không phải.
“Anh à – Tôi nói sau khi đã uống hết nước trong trái dừa – Nước dừa rất ngon (câu này chẳng ăn nhập vào đâu cả). Em có bạn trai rồi”.
Tôi chào Minh, sau khi chắc chắn rằng trái tim mình không hề ngọ nguậy. Rời quán cà phê, tôi vội trở về nhà. Hôm nay là thứ bảy. Tôi thường lên mạng vào thứ bảy, chỉ để nói chuyện với một người.
Ở nơi xa lắc, người mà tôi đâm xe vào trong buổi tối vừa đi vừa khóc cũng đã vào Yahoo!Messenger.
“Hôm nay có ai đi dạo phố không?”
“Phố không có gì vui” Tôi gõ lên bàn phím “Còn anh?”
“Bận lắm. Phải lo làm kiếm tiền để cưới vợ”.
“Vậy đã nhắm được cô nào chưa?”
“Rồi!”
“Cô ấy thế nào?”
“Rất quan trọng đối với anh. Vì vậy anh sẽ kết hôn”.
“Chúc mừng nhé!”
“Ừ”
“Giờ  em phải đi chợ rồi”.
Tôi không đi chợ. Tôi chỉ kịp Sign Out trước khi đóng băng bên máy vi tính. Ai đó vừa kéo một sợi dây thép gai qua lồng ngực và từng mũi nhọn của nó không ngừng miết vào trái tim đang nghẹt thở.
Người ấy sẽ kết hôn! Sẽ kết hôn! Thế thì tại sao tôi lại ngốc nghếch lưu giữ những cuộc nói chuyện trên mạng của mình? Tại sao tôi cứ xem dự báo thời tiết chỉ để biết ngày mai, người ấy sẽ đi làm trên con đường ướt mưa hay ngập nắng? Và tại sao mỗi khi đọc một trang viết về vùng đất mà người ấy đang sống, tôi lại thấy lòng mình như chiếc lá, chao đi…
Tôi lần hồi tìm lại những câu chuyện bâng quơ của những sáng thứ bảy. Những buổi sáng chưa xa mà chuyện đã quá xa rồi. Có lẽ màn hình vi tính xuống cấp. Tôi đọc có mấy trang mà mắt cay quá thể!
Tôi mất ngủ. Tôi mộng du trong hụt hẫng. Tôi thắc thỏm chờ tin nhắn. Nhưng chỉ có sự im lặng ở cùng tôi trong căn phòng hăm mấy mét vuông. Tôi nhắn tin cho một người bạn, để cô ấy trả lời và tôi có thể nghe âm thanh quen thuộc từ chiếc điện thoại cầm tay. Thật lạ là tiếng chuông báo tin nhắn cũng làm tim nhói lên nên tôi tắt máy. Rồi tôi Sign In, click vào nickname đang lạnh ngắt. Không biết tự bao giờ người ấy đã là mưa là nắng của tôi. Gõ những dòng run rẩy thế rồi tôi vội vàng xóa đi. Để làm gì kia chứ. Người ấy là ảo ảnh, là một giấc mơ ấm áp nhưng ngắn ngủi trong đêm đông dài.

Ngày cứ thế tàn đi và đêm cứ thế phai đi. Hôm nay từ tờ mờ sáng trời đã ủ dột rồi nhanh chóng hất xuống một cơn mưa tầm tã. Nỗi buồn dồn lại, đầy ứ căn phòng.
Đinh ninh chẳng còn ai đợi nhưng con ngốc tôi vẫn đến nơi hẹn. Tôi vào Yahoo! Messenger.
Hóa ra người ấy vẫn chờ tôi ở nơi xa lắc.
“Sao Duyên tắt máy mãi vậy? Em không ốm đấy chứ?”
“Em không sao” – Tôi nói dối – “Kế hoạch kết hôn của anh như thế nào rồi?”
“Chưa chuẩn bị gì cả.”
“Sao vậy?”
“Anh muốn kết hôn nhưng chưa biết cô ấy có muốn hay không.”
“Thì hãy hỏi cô ấy”.
“Anh sẽ hỏi. Ngay bây giờ.”
“Ngay bây giờ?”
“Duyên có muốn cùng anh…?”

“Anh sẽ cố gắng để Duyên không bao giờ phải rơi nước mắt. Anh nói rất thật đấy”.

Cơn mưa ngoài kia ngừng lại khi con ngốc tôi chợt hiểu điều người ấy muốn nói. Tôi nhìn ra cửa sổ và thấy những chiếc lá đang hết mình xanh.
Người ấy nói vào dịp sinh nhật tôi người ấy sẽ và
o ra mắt ba mẹ. Tôi mở tủ, hối hả tìm bộ cánh ưng ý nhất. Tôi mặc vào, soi gương, rồi chợt nhớ ra rằng hơn một tháng nữa mới đến sinh nhật.
*  *
*
Dũng về. Cậu ta chào tôi bằng câu “Mình thật không hiểu!”
Phải, làm sao mà Dũng hiểu. Tôi đã sống với Minh, đã mơ những giấc mơ có Minh cho đến khi người đàn ông đó một mình rẽ sang lối khác. Trong những tháng những ngày trống rỗng, tôi không biết mình đã tựa vào một người. Rồi tôi ngạc nhiên khi thấy niềm vui nỗi buồn của người ấy trở nên quá đỗi quan trọng.
Lúc này đây chẳng còn chuyến bay nào nữa, có lẽ người ấy vẫn chưa đi xa. Giá mà tôi có thể chạy đi tìm người ấy. Giá mà tôi có thể đến bên người ấy để nói rằng dù mưa gió bão bùng, tôi vẫn muốn cùng người ấy đi hết cuộc đời…
Nhưng bây giờ và cả về sau, điều duy nhất tôi có thể làm là rời xa người ấy, mãi mãi!
Tôi đổi số điện thoại. Tôi nhận thêm việc rồi vùi vào đó như một tên tù khổ sai. Và mỗi khi phờ phạc trở về căn phòng hăm mấy mét vuông, tôi cố tránh xa cái bàn để máy vi tính.
Cần phải nói thêm là trên cái bàn ấy, ngay dưới bàn phím có một tờ giấy. Tôi đã đặt nó vào đấy để mỗi khi nhớ cháy lòng, mỗi khi ngồi vào bàn và định click chuột vào biểu tượng Yahoo!Messenger, tờ giấy sẽ nghiêm khắc nhắc tôi dừng lại. Và tôi rụt tay lại. Và tôi lau nước mắt của mình.
Bên dưới bàn phím, tờ giấy đã thành một đám lửa. Bệnh viện trao nó cho tôi, sau khi tôi trao cho họ 250 ml máu. Tôi muốn giúp một ai đó, hóa ra lại không thể! Cũng không ai có thể giúp dập tắt đám lửa đang đốt dần cuộc sống của tôi.
Tờ giấy đó có tên tôi, chữ  HIV và một dấu cộng.
Tác giả: Phương Trà – Thực hiện: Vân Anh

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *