Radioplus.vn – Đôi Lúc Em Chỉ Muốn Mình Thuộc Về Ai Đó Thôi… – Lạc Hi
Dù em biết rằng đã một mình bao lâu như thế thì chí ít cũng đã quen, hoặc phải học được cách mạnh mẽ để tự trấn an mình, nhất định không được chùng lòng mà nhìn cuộc đời này màu xám. Nhưng biết làm gì để cô đơn nằm yên và thôi ngọ nguậy cứa đến nhức lòng em mỗi khi đêm tối?
———————————–
Đôi lúc em chỉ muốn mình thuộc về ai đó thôi. Chuyện tình này vui cũng được, buồn cũng được. Hạnh phúc cũng được mà tổn thương cũng được. Chẳng cần ai báo trước. Miễn là không chơi vơi giữa đời, không ai chờ, cũng không ai đợi. Miễn là không một mình, đi không ai giữ, ở chẳng ai hay. Ngày qua ngày, mình ôm chiếc bóng, nỗi buồn sượt thành nước mắt, nhưng chẳng ai lau.
Cô đơn có phải là thứ con người muốn chọn lấy đâu. Một mình cũng có phải là điều mà người ta sẵn sàng mỉm cười chấp nhận. Chỉ là niềm tin trót trao nhưng bị hất văng đi vô tình hay hữu ý. Chỉ là duyên vốn mỏng nên đừng trách sao người chẳng thể ở cạnh ta lâu dài.
Những sớm mai vươn mình nhìn mặt trời mới lên, ngày mới bắt đầu và mình vẫn thế. không biết phải tìm ai, không biết phải cùng ai và không biết phải gửi nhớ thương vào đâu thì mới hết. Mà cũng có lúc quả tim đã dốc cạn những nhớ thương ngày trước thực ra đã rỗng tuếch rồi, có còn gì để buồn nữa đâu?
Đôi lúc em chỉ muốn mình thuộc về ai đó thôi… – Lạc Hi
Rồi lúc chen mình vào giữa dòng người hối hả tìm về tổ ấm sau một ngày mỏi mệt chỉ toàn những gương mặt lạ xa. Ta mới ngấm cái nỗi tủi thân chỉ một mình một bóng. Dăm ba lúc bỗng nhiên nước mắt rơi vài giọt trên má, chỉ biết tự làm hoà với cô độc chứ chẳng có người ủi an.
Danh bạ tuy dài nhưng lúc cần làm gì có nổi một số điện thoại để em gọi là sẽ ngay lập tức nhấc máy lên ngay? Giữa bao nhiêu người quen làm gì có nổi một người khi em nói buồn thì sẽ vội vàng lo lắng? Giá mà em có anh, người em vẫn chưa biết mặt, thì anh sẽ chẳng nỡ lòng nào bỏ em lại với cô đơn thế, đúng không anh?
Có những quãng đời em thực lòng mong cạnh mình có một chỗ để dựa sau biết bao lúc đã gồng mình lên. Kiểu con gái như em cũng có những khi không giấu nổi rằng mình yếu đuối. Dù em biết rằng đã một mình bao lâu như thế thì chí ít cũng đã quen, hoặc phải học được cách mạnh mẽ để tự trấn an mình, nhất định không được chùng lòng mà nhìn cuộc đời này màu xám. Nhưng biết làm gì để cô đơn nằm yên và thôi ngọ nguậy cứa đến nhức lòng em mỗi khi đêm tối?
Em đã hiểu rằng mình thực sự cần một ai đó, một ai đó để em thuộc về những ngày rất dài ở phía sau…
——–****——–
Tác giả: Lạc Hi – Diễn đọc: Phan Ngọc Ánh
Nguồn: Radioplus.vn