Bài nổi bật

Đã Đến Lúc Nói Lời Tạm Biệt

RadioVn.Com – ĐÃ ĐẾN LÚC NÓI LỜI TẠM BIỆT – FUYU

Đã Đến Lúc Nói Lời Tạm Biệt

{“embed_link”:”https://radiotoday.net/?cue_embed=da-den-luc-noi-loi-tam-biet-fuyu&cue_theme=default”,”permalink”:”https://radiotoday.net/?cue_playlist=da-den-luc-noi-loi-tam-biet-fuyu”,”skin”:”cue-skin-default”,”thumbnail”:”https://radiotoday.net/wp-content/uploads/2016/01/truyen46.jpg”,”tracks”:[{“audioId”:0,”audioUrl”:”https://archive.org/download/DaDenLucNoiLoiTamBiet/Da%20den%20luc%20noi%20loi%20tam%20biet.mp3″,”artist”:””,”artworkId”:0,”artworkUrl”:””,”format”:””,”length”:””,”title”:”u0110u00e3 u0110u1ebfn Lu00fac Nu00f3i Lu1eddi Tu1ea1m Biu1ec7t”,”order”:0,”mp3″:”https://archive.org/download/DaDenLucNoiLoiTamBiet/Da%20den%20luc%20noi%20loi%20tam%20biet.mp3″,”meta”:{“artist”:””,”length_formatted”:””},”src”:”https://archive.org/download/DaDenLucNoiLoiTamBiet/Da%20den%20luc%20noi%20loi%20tam%20biet.mp3″,”thumb”:{“src”:””}}]}

Tôi và Minh học chung một trường cấp ba. Chúng tôi ngồi cùng một dãy, nhưng cậu ấy ngồi bàn thứ ba, tôi sau cậu ấy hai bàn, tức bàn thứ sáu.
Tình cảm thường bắt đầu từ một khoảnh khắc giản đơn mà nếu đem kể cho ai khác nghe về khoảnh khắc đó họ sẽ không thể nào hiểu được tại sao bạn lại có thể thích một người từ một điều như thế. Chỉ có bạn nhận ra là nó đặc biệt như thế nào mà thôi.
Tôi còn nhớ hôm đó là tiết học Anh văn của cô Tứ. Cô nổi tiếng khó tính nên cả lớp im phăng phắc. Hôm đó cũng là một ngày nhiều gió vì tán phượng ngoài cửa sổ cứ lung lay suốt, vô tình làm những đốm nắng trên mặt bàn tôi ngồi dao động theo. Sau khi cắm cúi ghi chép bài giảng vào vở, và ngẩng đầu lên bảng đen, tôi bắt gặp cậu ấy quay xuống. Cái cổ cao, gọng kính đen, mái tóc hơi xoăn, cố ra hiệu điều gì đó cho Tuấn. Cậu ta ngồi sau lưng tôi. Nhưng cậu Tuấn đã cúi xuống rồi, tôi chắc mẩm là đang đọc truyện tranh trong hộc bàn nên không thể nào biết được. Cô giáo nghe có tiếng rì rầm, ngừng giảng, Minh đành quay lên. Tôi không mấy để ý, lại cắm cúi ghi chép, và rồi lại ngẩng lên, lại nhìn thấy gương mặt ấy. Minh quay xuống, cố kêu cho được Tuấn, nhưng thay vào đó lại nhìn thấy tôi. Lần này Minh cười. Rất tươi. Vì tình huống ngộ nghĩnh mà cả hai gặp phải. Bất giác tôi cúi mặt xuống trang giấy, cũng mỉm cười.
Và từ đó, tôi có thói quen ngắm nhìn cậu ấy. Rồi thích cậu ấy.
Minh thân với Tuấn. Tuấn là cậu bạn thân của tôi từ thuở bé. Vậy nên số phận, tôi bắt đầu tin vào nó từ khoảnh khắc đó, đã sắp đặt cho chúng tôi ở cạnh nhau. Ba chúng tôi rất thân thiết, chia sẻ cho nhau những chuyện hàng ngày ở trường, ở nhà, những lo âu, những nỗi buồn và không thiếu những niềm vui.
Thời gian trôi, tình cảm tôi dành cho Minh càng ngày càng dày lên thêm. Tôi thích tất cả mọi thứ ở cậu ấy. Mái tóc xoăn xoăn hơi xù, mùi dầu gội đầu mà cậu ấy mang đến vào mỗi sáng đến lớp, cái cách cậu ấy tháo kính và lau lau, cái cách cậu ấy cười…

Bộ ba chúng tôi bớt đi chung với nhau hơn khi Tuấn có bạn gái. Vậy là vào những ngày ăn uống của bộ ba, thường chỉ còn lại tôi và Minh. Nói ra có vẻ hơi phũ phàng với Tuấn, nhưng tôi rất thích những ngày như thế. Cứ như là chúng tôi đang đi hẹn hò vậy.
Nhưng dù chúng tôi có ở bên cạnh nhau theo cách này hay cách khác thì sự thật vẫn là cậu ấy chưa bao giờ thích tôi theo cái cách mà tôi thích cậu ấy.
* * *
Tuấn biết tôi thích Minh. Cậu ấy từ nhỏ đã bộc trực, thẳng thắn và chẳng biết ý tứ gì cả. Không tìm cách an ủi hay nói sao cho khéo léo, Tuấn cứ thẳng thừng bảo tôi là bỏ cuộc đi. “Minh nó thích người khác rồi, không biết à?”.
Tôi biết cô gái mà Minh thích. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị ấy là trong một chiều tan trường mưa rơi. Minh đã sang lớp bên và đưa cho chị ấy một chiếc áo mưa. Khi đó cậu ấy nở nụ cười dịu dàng mà tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ. Tên chị ấy là Mai Linh, trên bọn tôi một lớp, xinh xắn theo kiểu một cô gái của thế kỉ mười tám. Mái tóc dài, mảnh và mượt. Đôi vai gầy mảnh khảnh trắng muốt. Mai Linh thuộc kiểu những cô gái yếu đuối mà bọn con trai luôn muốn chở che. Chứ không phải là cô gái luôn cố gắng làm được tất cả mọi việc, có thể chơi bóng rổ và những điều tương tự như vậy. Ý nghĩ đó làm tôi buồn khôn tả. Lần đầu tiên, tôi muốn mình khác đi, không còn là mình nữa.
Ngay cả Minh cũng không che giấu chuyện cậu ấy thích Mai Linh. Chiều hôm chúng tôi đi ăn chè đậu ở trước cổng trường mừng Minh có một suất trong đội tuyển Lý của trường, tôi hỏi, nửa đùa nửa thật.
– Tớ nghe nói cậu thích một chị học lớp trên hả?
– Ừ.
– Thiệt không?
– Thiệt.
– Thích một người hơn tuổi mình áp lực lắm đó nhe.
– Ừ, biết chứ. Nhưng lỡ thích rồi biết sao được.Tôi ngần ngừ một lúc.
– Cố lên.
– Cảm ơn cậu.
Thế rồi tôi không nói gì nữa. Chỉ biết tự trách mình ngốc nghếch, hết chuyện làm lại đi khơi chuyện rồi tự làm đau mình. Thà cứ vờ như không biết cậu ấy thích một người khác chẳng phải là tốt hơn sao.
* * *
Trước cổng trường tôi có trồng cây ngọc lan. Vào những hôm tan trường sau buổi học thêm ngoại ngữ, tôi cứ đứng trước cổng trường ngẩn ngơ một lúc. Mùi thơm từ những bông hoa trắng muốt cứ dịu dàng, ngọt ngào lan tỏa. Càng đêm thì hương thơm càng đậm. Tôi đã yêu cái mùi hương ngọt ngào ấy từ những đêm cắm trại hàng năm tại trường. Để chuẩn bị cho hội trại, thường chúng tôi mất cả nửa tháng để chuẩn bị. Chúng tôi làm việc đó ở bãi cỏ trống dùng để chơi đá banh bên phải cổng trường. Con trai hì hụi làm một cổng trại thật bắt mắt cho đến tận trời tối. Con gái thì lo trà nước, bánh mì và những việc lặt vặt. Tôi hay giành phần đem thức ăn qua cho bọn họ, chỉ để nhìn thấy dáng một người, để nghe người ấy nói. Chỉ vậy thôi. Và hương ngọc lan như người bạn bí mật chia sẻ ý nghĩ đó cùng tôi.
Khi chúng tôi học mười một thì Mai Linh học năm cuối. Đêm cắm trại đó, Minh đến tận trại của lớp của chị ấy, chỉ để chơi thôi. Tôi đi theo. Và Tuấn, bất đắc dĩ cũng đi theo tôi. Mỗi lớp được mở một gian hàng buôn bán lặt vặt. Lớp chị ấy bán món cá viên chiên. Trong lúc vớt cá viên chiên ra khỏi chảo, chị ấy bị dầu văng trúng. Minh đứng phắt dậy, lấy một chai nước và nhẹ nhàng đổ lên vết bỏng. Tôi nhìn cảnh tượng ấy không chớp mắt, cho đến khi Tuấn bảo cậu ấy muốn đi ăn chè ở quầy trại lớp tôi bán hơn. Và cậu ấy lôi tôi đi. Cậu ấy đưa cho tôi khăn giấy. Tôi đã định không khóc nhưng lúc đó lại cứ thế mà nấc lên.
Mai Linh luôn giữ khoảng cách với Minh, cho đến tận ngày chị ấy ra trường. Tại buổi lễ tốt nghiệp, tôi đọc được nỗi buồn trong mắt Minh. Nhưng đồng thời cũng thấy một niềm vui từ sâu thẳm bên trong mình. Chị ấy đi rồi, có khi nào cậu ấy sẽ ngoái đầu nhìn lại và thấy tôi.
* * *
Chúng tôi vào Đại học. Tuấn đã chia tay cô bạn gái cấp ba nhưng rồi sau đó cũng bắt đầu một tình yêu mới. Chỉ có tôi là vẫn thích Minh. Và Minh thì vẫn không thích tôi theo cái cách tôi thích cậu ấy.
Cậu ấy đi nhuộm tóc màu nâu sậm. Vô tình màu tóc ấy càng hợp với mái tóc xoăn xoăn của cậu ấy. Không hiểu sao tôi cứ nhớ mãi khoảnh khắc mình đi sau lưng cậu ấy, lặng ngắm mái tóc màu nâu ấy ánh lên dưới ánh mặt trời mùa đông, và cảm nhận tim mình đang rung lên. Minh bảo muốn thử trở thành một con người khác mạnh mẽ và quyết đoán hơn.
Mãi sau này tôi mới biết nguyên nhân của lần nhuộm tóc đó. Minh liên lạc được với chị Mai Linh và đăng kí tham gia vào Hội yêu điện ảnh cùng chị ấy. Một tuần Minh đến họp mặt Hội yêu điện ảnh hai lần và tìm cách ở bên cạnh chị ấy nhiều hơn. Hôm Mai Linh chuyển phòng trọ, cậu ấy cũng qua phụ giúp dọn đồ đạc và vận chuyển đến chỗ mới.
Biết tôi định đăng kí tham gia Hội nhiếp ảnh của Minh, Tuấn bảo tôi đừng đi.
– Cậu định tự vùi dập chính mình hay sao? Cậu sẽ khóc đấy. Chắc chắn sẽ khóc đấy. Chỉ có những kẻ điên rồ mới đến để chứng kiến người ta bên cạnh nhau.
Tôi không nói gì, im lặng thay cho sự phản đối. Dù thế nào tớ cũng sẽ đi. Ngốc nghếch cũng được. Điên rồ cũng được. Tớ thích Minh, tớ muốn giữ cậu ấy lại. Tớ sẽ đi.
Tuấn đọc được những ý nghĩ đó của tôi. Khá dửng dưng, nhưng lại đầy quan tâm, Tuấn nói.
– Nhưng nếu cậu thật sự muốn, thì cứ đi đi, rồi khóc, khóc cho đã. Đến lúc đó tớ sẽ mua khăn giấy cho.
Cuối cùng như Tuấn nói, tôi cũng khóc. Nhưng chẳng có chiếc khăn giấy nào cả vì tôi khóc một mình và sẽ không kể cho Tuấn nghe. Tôi không muốn nghe cậu ấy nói “Tớ đã bảo với cậu rồi mà”.
Hôm đó, sau khi cùng Mai Linh kết toán ngân sách của Hội và xem lại kịch bản phim ngắn mà mọi người định thực hiện, chúng tôi đi ăn hủ tiếu. Mai Linh mời. Cả hai cứ im lặng ăn mà chẳng nói gì nhiều. Mãi một lúc, chị ấy mới dịu dàng.
– Ngon không em?
– Vâng, ngon.
– Minh phát hiện ra chỗ này đấy. Chị cũng thích đi ăn chỗ này.
– Cậu ấy ghét ăn món gì quá khô nên thích ăn bún hoặc phở, hoặc những thứ tương tự như thế.
Tôi nói nhanh, như muốn cho chị ấy biết tôi hiểu Minh nhiều lắm. Chị ấy chỉ cười thôi, rất dịu dàng.
– Mỗi tội không ăn được cay, nhỉ? Nên lần nào cũng cặm cụi vớt ớt ra.
Một thoáng sững sờ. Tôi nhận ra Mai Linh không phải là không có tình cảm với Minh. Ngược lại thì đúng hơn. Nhưng chị ấy e ngại khoảng cách một tuổi kia. Và vì những lí do chết tiệt gì thì chị ấy mới biết. Biết cậu ấy không ăn được cay cũng như chị ấy biết cậu ấy ghét trứng gà. Chị ấy cũng thường mỉm cười mỗi khi Minh đưa cho cốc nước, và chưa bao giờ từ chối để cho Minh đèo về.
Vì tất cả những điều đó mà tôi khóc. Có cảm giác mình đã thua cuộc. Có cảm giác bất lực. Tôi cứ khóc như một đứa trẻ và nhủ thầm sẽ không nói cho cậu ấy biết tất cả những điều đó. Tôi muốn cậu ấy phải trải qua cảm giác thất tình như tôi, phải khóc một mình. Tôi muốn bọn họ hiểu lầm nhau và chẳng bao giờ hiểu được tình cảm của nhau.

* * *
Minh mua tặng tôi một chiếc chuông gió Nhật Bản đơn giản, thủy tinh trong suốt, vẽ trang trí những bông hoa anh đào. Tôi treo lên cửa sổ, và mỗi lần gió thổi đến lại được nghe những âm thanh tơ-rinh, tơ-rinh trong trẻo. Tôi ngắm nó suốt và mỉm cười vu vơ. Cậu ấy luôn nhớ tôi thích những chiếc chuông gió Nhật Bản.
Ừ, cậu ấy cứ thế, bảo sao tôi không thích cho được?
Tuấn đến, tôi khoe ngay. Tôi không để ý cậu bạn thân của mình khẽ thở dài.
* * *
Sắp hết hè, Tuấn đột ngột gào lên “Hè gì mà chẳng được đi đâu cả vầy nè?”, rồi cậu ấy rủ chúng tôi đi Đà Lạt. Chỉ ba đứa thôi, cậu ấy sẽ để bạn gái ở nhà. Dù chẳng muốn đi lắm nhưng vì Tuấn nhiệt tình quá nên chúng tôi đành phải đồng ý. Ngay ngày đầu tiên đến Đà Lạt, Tuấn đã lăn ra ốm rồi bảo tôi và Minh đi thăm thú trước đi. Đã đến tận đây mà chỉ nằm ngủ ở khách sạn thì đúng là phí tiền nên chúng tôi đi cáp treo đến Thiền viện Trúc Lâm, sẵn thăm thú cảnh vật xung quanh. Nhưng sau một chuyến đi xe xuyên đêm, tôi mệt quá thiu thiu ngủ.
Minh tưởng tôi đã ngủ rồi, nên cậu ấy thì thầm, giống như nói cho chính cậu ấy nghe thì đúng hơn.
– Dương này, tớ luôn tự hỏi, sao cậu lại thích một người như tớ nhỉ? Tớ đã nghĩ rất nhiều lần trong đầu, nếu một ngày nào đó cậu tỏ tình, tớ sẽ từ chối. Chắc chắn là tớ sẽ làm thế. Nhưng tớ đôi khi vẫn nghĩ rằng nếu cậu không nói ra thì tốt biết bao nhiêu, lúc ấy tớ và cậu vẫn cứ mãi là bạn. Như bây giờ vậy. Lời không nói ra thì chúng ta sẽ mãi vui vẻ bên nhau.
Cậu ấy im lặng một chút, rồi lại thì thầm.
– Hôm trước Tuấn mắng tớ, à, cũng gần như thế thôi. Sau cái hôm tớ mua tặng cậu cái chuông gió Nhật Bản ấy. Cậu ấy nói tớ định xem cậu là người dự bị à, khi nào không có ai thì lại lôi cậu ra làm vật thay thế hay sao mà cứ giữ cậu lại bên cạnh. Cậu ấy hỏi tớ muốn gì mà không để cho cậu tự do. Tớ thật tình không hề có ý định giam giữ cậu, nhưng bắt tớ đối xử một cách lạnh nhạt với cậu thì tớ không làm được. Tớ không nỡ rời xa cậu. Tớ muốn vẫn có cậu bên cạnh như một người bạn từ trước đến giờ. Có phải tớ hành động như vậy là khó cho cậu không? Có phải tớ là một kẻ ích kỉ đáng ghét không?
Tôi giả vờ cựa mình để quay đầu sang hướng khác. Để cậu ấy không thấy một giọt nước mắt vừa không kìm được đã rơi ra.
Minh không nói nữa.
Biết bao nhiêu thời gian qua, tôi cứ nghĩ rằng Minh luôn dửng dưng trước tình cảm của mình. Nhưng hóa ra cậu ấy đã luôn trăn trở như thế, day dứt như thế. Tình cảm của tôi, theo một cách nào đó, đã khiến cậu ấy khó xử như thế. Người ích kỉ nhất chính là tôi chứ còn là ai nữa.
Sáng hôm sau nữa, Tuấn khỏe như chưa bao giờ bị ốm. Chúng tôi đi quanh phố núi nốt hôm đó rồi tối lại về lại thành phố.
Trên chuyến xe trở về, tôi bảo Minh đừng bỏ cuộc, thật ra chị Mai Linh cũng có tình cảm với cậu ấy, chỉ là chị ấy đang sợ hãi điều gì đó mà thôi. Minh cười. “Cố lên”, tôi nói. Đó là lần đầu tiên tôi nói “cố lên” một cách thật thành thật.

* * *
Sau hôm đi Đà Lạt đó, tôi không còn đến Hội yêu điện ảnh nữa. Nhưng qua vài lần tôi nghe thấy Minh nói chuyện điện thoại với Mai Linh, tôi biết cậu ấy đã tìm thấy hạnh phúc bên người đó. Nhưng còn làm thế nào để được thế thì tôi nghĩ là mình cũng không cần phải biết.
Hôm nay, trời mưa nhưng tôi vẫn ra ngoài đến cửa hàng tiện lợi mua omusubi về ăn tối. Những giọt mưa gột rửa bụi bặm nên dường như cái gì cũng có vẻ sáng lên. Tôi nhìn thấy Minh trên phố. Đối diện. Nhưng cậu ấy không nhìn thấy tôi. Ừ, bao giờ cũng thế, lúc nào cũng là tôi nhìn thấy cậu ấy trước. Trước khi cả bản thân kịp suy nghĩ, và cũng không biết vì sao, tôi xoay người vờ ngắm nhìn một cửa hàng hoa tươi gần đó để tránh mặt. Cậu ấy cứ lướt qua.
Và giờ Minh ở sau lưng tôi, tiếp tục sải bước. Cộng với việc tôi cũng sải bước theo hướng ngược lại, khoảng cách giữa hai chúng tôi sẽ càng dài thêm. Nhưng tôi sẽ không dừng lại, cũng không đuổi theo cậu ấy, thậm chí là cả ngoái nhìn một chút thôi. Đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi.
Tôi sẽ buông tay mối tình đầu của mình. Đó là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng tôi. Lời không nói ra thì sẽ mãi vui vẻ bên nhau như những người bạn.Tự nhủ không được khóc, vì tay đang cầm ô, không thể dùng nước mưa che giấu đi nước mắt, nên tôi mạnh mẽ bước xuyên qua con phố ướt đẫm mùi mưa. Cũng dễ chịu đấy chứ. Và chỉ một chút xíu nữa thôi, nắng sẽ lên.
“Giờ đây em tự do
Tình yêu ơi, em phải rời xa thôi
Bởi em chẳng thể níu giữ anh thêm nữa”
——————–
(truyện sưu tầm)
Thực hiện: Phạm Na – RadioVn.Com

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *