RadioVn.Com – Con ao ước được mãi ở bên bố như thế, nhưng rồi chẳng có gì là mãi mãi đúng không bố? Bố dạy cho con biết rằng chẳng ai mãi…
con còn nhớ những ngày bé, b ố đã phải cõng con đi chơi khắp nơi khi con hờn dỗi khóc lóc. Rồi con lại ngủ quên trên tấm lưng rộng rãi và vững chắc ấy lúc nào không hay. Con ao ước được mãi ở bên bố như thế, nhưng rồi chẳng có gì là mãi mãi đúng không bố? Bố dạy cho con biết rằng chẳng ai mãi bên con nên phải trân trọng từng phút giây con đang có.
***
Dù chưa bao giờ nói ra nhưng con biết bố luôn yêu thương con gái rất nhiều. Tình yêu ấy tỷ lệ thuận theo từng ngày con lớn lên bố nhỉ. Con gái lớn dần trong tình yêu thương đong đầy của bố.
Bố à, sẽ chẳng ai đủ bao dung để tha thứ những lỗi lầm của con như bố. Tuổi thơ bên bố con nhận được bao điều quan trọng, giúp con nhận thấy những sai lầm và niềm tin để bước về phía trước.
Con còn nhớ những ngày bé, bố đã phải cõng con đi chơi khắp nơi khi con hờn dỗi khóc lóc. Rồi con lại ngủ quên trên tấm lưng rộng rãi và vững chắc ấy lúc nào không hay. Con ao ước được mãi ở bên bố như thế, nhưng rồi chẳng có gì là mãi mãi đúng không bố? Bố dạy cho con biết rằng chẳng ai mãi bên con nên phải trân trọng từng phút giây con đang có.
18 tuổi con chật vật với ước mơ vào giảng đường đại học. Không biết chọn đường nào giữa hai lối về tương lai, bố chỉ con thấy con vẫn còn con đường thứ ba để đi. Khi ấy con rút ra bài học rằng:cuộc sống không bao giờ là ngõ cụt, quan trọng là cách con nhìn nhận vấn đề và có muốn vượt qua hay không.
Khi con gái 20 tuổi, con vẫn làm nước mắt mẹ rơi và bố phải lo lắng. Bố không trách mắng chỉ đơn giản là nhiều hơn những lời quan tâm động viên cho con niềm tin bước tiếp. Con chợt nhận ra: luôn có một nơi để con trở về gọi là “nhà” và luôn có những người sẵn sàng dang rộng vòng tay đón con là “bố mẹ”.
Con trân trọng từng phút giây bên bố
Khi con 22 tuổi, con sai lầm với những suy nghĩ nửa người lớn nửa trẻ con, bồng bột và ương bướng. Bố chẳng trách mắng, còn động viên để con có động lực bước tiếp. Con xin lỗi vì đã không hiểu bố. Con hiểu thêm một điều: đừng bao giờ áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác, bạn nghĩ thế nhưng chưa chắc đối phương đã làm như bạn nghĩ.
Khi con 23 tuổi, bố muốn con gái có cuộc sống ổn định và ngôi nhà nhỏ hạnh phúc. Bố chẳng muốn xa con gái, lo lắng cho tương lai của con nơi nhà người ta. Tình yêu của bố vẫn thế, vẫn lo lắng cho con nhưng không bao giờ nói thành lời. Bố chưa bao giờ giỏi thể hiện tình cảm nhưng luôn quan tâm con từ những điều nhỏ nhất.
Khi con 24 tuổi, bạn bè bắt đầu nhiều đứa đi lấy chồng bố hay nói gần nói xa chuyện yêu đương của con. Bố à con còn trẻ lắm vẫn còn ham chơi thích tự do bay nhảy. Tuổi thanh xuân của người con gái đâu được bao nhiêu năm sao phải vội vàng ràng buộc vào hôn nhân. Thứ con gái bố cần đơn giản lắm, chỉ là một bàn tay nắm chặt không buông dù thế nào đi nữa. Một tình cảm lâu bền trọn vẹn, nếu không thể là mãi mãi thì đừng nên bắt đầu. Mà đâu mấy người làm được thế hả bố?
Bố à! Con gái giống bố chẳng bao giờ biết nói những lời tình cảm nên trước mặt bố cũng chẳng bao giờ nói được ba chữ “con thương bố”. Con gái chưa tốt từng này tuổi rồi vẫn làm bố phải lo lắng.
Bố à! Con gái đã lớn có thể tự lo được cuộc sống của mình. Dù còn nhiều khó khăn, sẽ còn vấp ngã nhưng con gái vẫn sẽ đứng dậy được chỉ cần có bố có gia đình ở phía sau.
Con cám ơn bố nhiều lắm, bố mẹ hãy cứ luôn mạnh khỏe là con gái vui rồi.
Gửi bố thân yêu!
© Kính cận – Diễn Đọc: Ngọc Ánh
Từ khóablog tâm sự gia đình Ngọc Ánh
Xem thêm đề xuất
Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè
RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …