Truyện đêm khuya – Chiếc ghe máy từ từ khuất dạng vào những đám mây ngũ sắc ở cuối đường chân trời, cùng với bóng chiều đang dần loang những vầng sáng vàng óng, sóng sánh trên mặt biển. Mười hai giờ trưa mai nó mới xuất hiện lại, theo đúng hợp đồng, cái hợp đồng đã được cam kết và thực hiện hàng bao lâu nay.
Những ngày cuối tuần hoặc nghỉ lễ, X. và vài người bạn thân thường chung nhau thuê một chiếc ghe ra đảo, thường là những vùng đảo vắng vẻ trơ trọi giữa biển khơi, nơi có nhiều ghềnh đá cheo leo, các bãi rạn lắm hang hốc để buông câu. Ghe thả người xuống đảo từ chiều hôm trước và đón vào sáng hôm sau, lương thực nước uống đồ nghề đầy đủ. Tự do tuyệt đối, yên tĩnh khoáng đạt, mênh mông bát ngát đất trời sóng nước. Đôi khi có duyên đặt chân lên đúng một hòn đảo hoang hẳn hoi, chim bay quàng quạc ngang mặt, vượn hú thon thót bên tai, tịnh không bóng người, không một cọng rác thải, cứ như lạc vào thời tiền sử.
Đó là thú vui duy nhất của X., nếu coi “thú vui” như là một phương tiện tìm quên và hồi sức sau những giờ phút căng thẳng mệt mỏi với công việc, với cuộc sống chung quanh. X. không phải là tay sát cá, mà anh cũng chẳng quan tâm đến điều đó. Dường như X. chỉ cần đối diện với biển, hòa sự cô độc của mình vào cái mênh mông bát ngát diệu kỳ của biển là anh lại thấy mình được hồi sinh. Ra tới đảo, X. như con kình ngư quẫy về đại dương, như con ngựa hoang tung vó trên thảo nguyên, thấy mình nguyên sơ và trong veo như một con sứa.
– Mình ra tới đảo nào đây anh X.? – Một người cùng đi trong nhóm hỏi, vừa khệ nệ lôi cái thùng xốp lên một gộp đá cao hơn.
X. cũng đang loay hoay với cần câu hộp mồi, đáp mà không ngoái lại:
– Chẳng biết nữa, mà đâu thì cũng vậy thôi!
– Úi trời, đảo hoang mà! – Ai đó vừa đi sâu vào bên trong quay trở ra thông báo – Không có ai cả. Phía bên kia dường như có mấy cái hang ăn luồng xuống sát mép nước. Toàn là đá và đá.
– À, vậy là có cá mú nhiều lắm đó!
Cả nhóm đi lần này có 12 mạng, X. chỉ quen có 2, là A. và B., những người còn lại là bạn của bạn, hoặc là bạn của bạn của bạn gì đó, anh không biết, không hỏi han thêm ngoài mấy câu chào làm quen khi lên ghe. Cần gì đâu, miễn là họ cùng chung sở thích, cùng mục đích, cùng lên một chiếc ghe; gặp nhau trong một chuyến đi câu, chắc gì mai kia mốt nọ vào đất liền mà X. còn nhớ mặt họ. Ngay bây giờ đây cũng vậy. Nhận diện một con người cụ thể, đó là điểm yếu nhất của X., xét về những yếu tố hình thể bên ngoài.
Như thường lệ, lên tới đảo sau khi phân chia đồ đạc cá nhân thì mạnh ai nấy tìm một góc độc lập tác chiến. Ai câu cứ câu, ai nhậu cứ nhậu, ai ngủ cứ ngủ. Họ sẽ tập trung lại vào buổi ăn tối, hoặc cà phê khuya, chỉ cần kiểm đủ quân số khi lên ghe về lại đất liền là được. Dân cư ở đảo nếu có cũng chẳng ai làm phiền họ.
X. là dân đi câu biển kỳ cựu mà nơi này anh cũng chưa bao giờ đặt chân đến, càng hay. Cứ như nó vừa trồi lên khỏi mặt nước vậy. Bốn bề toàn đá dựng, lô xô, lởm chởm sắc nhọn, khắc lên bầu trời những dãy tường thành hùng vĩ đầy uy lực huyền bí. Cứ đi được vài bước là phải leo, phải bò, phải men xuống mà lội băng qua mấy khe nước cạn róc rách có từng bầy cá tí hon đủ màu tung tăng dạn dĩ. Chỉ có mỗi một sườn dốc thoai thoải sâu vào bên trong là có được cây xanh, nhưng màu xanh cũng không được phủ phê tràn trề mà đầy cố gắng cam chịu.
Nắng chiều vẫn chưa tắt hẳn, hoàng hôn ở biển đầy lưu luyến khắc khoải. Xa xa đã thấy thấp thoáng những ngọn đèn của các tàu đánh cá. X. đã bỏ xa nhóm bạn, một mình vác đồ nghề lặn lội vào sâu bên trong. Anh đi vòng qua một cái vách đá nhô cao chặn tầm nhìn, lội qua hai cái khe nước cạn nhìn rõ miệng mấy cái hốc đá tối om đầy khả nghi, đạp qua một bãi cát sỏi lởm chởm xác hàu chết và san hô. Vẫn chưa ưng ý, X. cởi hết đồ đạc tư trang gói vào mấy lớp ni-lông rồi đội hẳn lên đầu, bơi qua một cái eo nước khá sâu để trèo lên được một cái ghềnh đá cheo leo nhô xa ra biển. Tuyệt hảo! X. cột cần câu, buông mình, sải tay chân, dán lưng lên một tảng đá bằng phẳng, thấy mình như đang bay lên. Không gian bao la vô tận, chỉ còn tiếng sóng đập vào ghềnh đều đều như hơi thở của biển khơi.
Đó là giây phút mà X. tận hưởng sự tự do tuyệt đối của mình. Anh nhắm nghiền mắt lại, nhớ Y., nhớ từng li từng tí. Cái nhớ không bị ngăn chặn, không bị dòm ngó, không cần ngụy trang. Cái nhớ như gió đại dương lồng lộng tuôn tràn bất tận, trải dài từ giây phút đầu tiên mà anh gặp nàng cho đến nụ hôn mà họ vừa trao nhau cách đây 48 tiếng đồng hồ. Cái nhớ dập dềnh, chao đảo, long lanh, đánh thức từng tế bào thần kinh cảm giác. Giờ này Y. đang tất bật với căn bếp của mình, đang lau nhà, đang tưới cây; những sợi tóc mai ướt đẫm. Lát nữa đây khi Y. ngồi duỗi chân hong tóc thì cũng là lúc mà anh sẽ bấm gửi tin nhắn đầy yêu thương quen thuộc này cho nàng, anh yêu em, anh nhớ em, anh muốn ở bên em… Chỉ có vậy là lòng anh đủ ngập tràn bình yên và thanh thản.
Dường như X. vừa chìm vào một giấc ngủ, anh mở choàng mắt dậy vì một âm thanh rất lạ lẫn vào tiếng sóng biển rì rầm. Biển đêm. Đảo hoang. Hoàn toàn vắng lặng. Không có ai. Trăng thượng tuần đã bị mây che khuất, những vì sao li ti nhấp nháy mờ xa vòi vọi. Cái cần câu quay và túi đồ nghề vẫn còn đây. X. lục tìm đèn pin. Tay anh khua khoắng chạm phải chai nước, hộp cơm, gói thuốc, con dao nhíp… Không có nó, cái vật dụng tối cần trong đêm. Thật quái lạ, chẳng lẽ anh lại bỏ quên nó ở nhà? Không sao, X. mở hai lớp bao ni-lông lôi điện thoại trong ngực áo ra, tận dụng ánh sáng khiêm tốn từ cái màn hình. Cũng chỉ quan sát trong vòng bán kính 3 bước chân trở lại, nhưng dọ dẫm mà đi chắc cũng không đến nỗi nào. Còn sớm, Y. đã nhắn tin trước cho anh. Nàng cảm thấy bất an, nhắc anh cẩn thận. X. như nhìn thấy đôi mắt mở to đầy âu lo trách móc của nàng. Phải, cuộc sống đầy bất trắc, khó khăn rập rình; cố tìm một điểm tựa mà đi. Thậm chí, cả khi đã tìm được một điểm tựa rồi cũng phải lo mà gia cố nó, bảo vệ nó, đặng còn song hành suốt đời. Anh sẽ cùng em vượt qua tất cả Y. à, X. thầm nhủ.
Có thể giờ này nhóm bạn câu đã tập trung lại ở trên cái ghềnh đá trung tâm để ăn khuya như đã hẹn. Họ không gọi nhau mà do tùy thích của mỗi người nên sự vắng mặt ai đó cũng không thành vấn đề. X. xếp gọn túi đồ, khoác lên vai, nhắm hướng cái mỏm đá cao nhất, to nhất thẳng tiến. Để tiết kiệm pin, anh không bật điện thoại chỗ nào có mặt phẳng dễ đi, căng mắt cẩn thận đặt từng bước chân. Ra đến cái khe nước cạn ban chiều, X. khẽ giật mình, nước đã lên cao quá đầu gối anh, như vậy chỗ cái eo nước sâu có khi đã thành vực xoáy mất rồi.
Có một luồng hơi nóng phả ngay sau gáy X. Anh quay phắt lại. Cái mùi biển trong lành đã bị lẫn chút gì ô nhiễm thì phải. Bóng tối ngột ngạt, đen ngòm. Có cái gì đó vừa chạm vào anh, vừa lướt qua anh. “Ai đó?”. X. dừng bước, định thần lắng nghe, dường như có tiếng cười gằn bên tai. “Tôi, X. đây, có ông nào đó không?”. Vẫn chỉ là những ngọn gió mơn man xạc xào đùa cợt, anh nhủ thầm, có lẽ chúng đã mang âm thanh từ phía những người bạn đang quây quần bên kia ghềnh đá, cùng với hơi hướm từ đống lửa ấm áp tới tận đây. Nhưng không phải. Không có gì. Tuyệt không một động tịnh. Những vách đá đen ngòm dựng chung quanh anh có vẻ như cao hơn, thăm thẳm hơn, và càng lúc càng lùi xa anh hơn.
X. quyết định móc điện thoại ra gọi cho A., để định hướng cho nhanh mà tìm về chỗ bọn họ. Khi màn hình sáng lên, anh không tin vào mắt mình nữa, cột sóng điện thoại đã biến mất tăm, không chút dấu vết. Ngoài vùng phủ sóng! Sao lại như vậy được? Anh đang rơi vào tình huống quái gì thế này? Chắc phải qua gộp đá này sẽ lại có sóng thôi. Nhưng anh làm sao vậy, mọi khi, anh cũng đã từng qua đêm một mình trên ghềnh đá rồi sáng sớm lò dò lội về, hà cớ gì bây giờ phải hoảng hốt? X. cố trấn tĩnh mình, hít một hơi thật sâu, nhưng anh không xua được cái cảm giác dường như không phải chỉ có một mình anh trong bóng tối dày đặc lúc này. Phải có hơn một cặp mắt đang dõi theo từng động tịnh của anh. Y. ơi, X. thầm gọi tên nàng.
– Ông X. – Một giọng nói rin rít bất ngờ bên tai.
X. chưa kịp phản ứng thì lập tức đầu anh bị kéo giật ngược ra sau, tay bị khóa chéo, chân anh bị đá khuỵu xuống. Cái đầu tiên anh cảm nhận là một mảnh thép lạnh ngắt kề sát cần cổ. Tất cả diễn ra nhanh như chớp. Những thứ mùi khét lẹt tanh tưởi cùng đồng thời đổ ập tới. Hai, ba, hay bốn, năm cái bóng đen gầm gừ.
– Mày mà la lên một tiếng là tao cắt cổ.
X. vẫn mở mắt nhìn trừng trừng vào bóng đêm, xuyên thấu mấy tầng mây đen vần vũ, có một ngôi sao xanh xa thăm thẳm đang đồng hành.
– Mày là thằng chó, thằng ngu, phải dạy cho mày khôn ra, thằng chó, thằng ngu… Từng cú đấm ác hiểm từ màn đêm đen kịt tung vào bụng, vào mặt X. Anh đã mang máng hiểu ra trận đòn thù này nhưng hoàn toàn không ngờ chúng lại diễn ra ở đây, vậy là những lời hăm dọa cảnh cáo nặc danh đã thành hiện thực. Ra là chúng mày; X. đau đớn mềm oặt gục xuống bãi đá, lập tức anh bị kéo giật ngửa ra sau lại, dao kề cổ.
– Mày móc điện thoại ra, gọi cho con Y., nói câu này thì tụi tao tha. Hôm nay chỉ cảnh cáo thôi.
Một yêu cầu quái gở, X. thầm nghĩ, hóa ra chúng mày thật đáng thương hại.
– Nói: Y., mày chỉ là một con đĩ, một con đĩ rạc bẩn thỉu. Tao căm thù mày.
Lưỡi dao bắt đầu di chuyển trên cổ X.
– Nếu chấp nhận, mày chỉ việc chớp mắt, tụi tao sẽ buông tay cho mày lấy điện thoại. Tao đếm tới 10, mày vẫn ngoan cố thì đừng trách.
Y., em ở đâu? Ước gì anh đang vùi mặt vào tóc em, được hôn lên vai em. Có ngôi sao xanh đang lơ mơ trên cao kia chứng kiến tất cả, đó là khoảnh khắc hạnh phúc đầu tiên trong đời anh được đôi bàn tay phụ nữ êm mát vuốt ve khuôn mặt mình, lần đầu tiên anh run lên khi chạm vào cái giới hạn mong manh của một kiếp người khổ ải, lần đầu tiên anh biết mình trần truồng nguyên sơ như thế… Mắt X. khép nhẹ lại, có vẻ như anh chẳng quan tâm mình đang ở đâu.
– Thằng chó, gọi đi, nói đi. Con đĩ, nhớ chưa!
Lưỡi dao đã được lấy ra khỏi cổ. X. đặt điện thoại vào tai mình, chuông đang đổ hồi thứ nhất.
– Em nghe đây. Anh đang ở đâu vậy?
– … …
– Em không nghe gì cả, toàn tiếng sóng và gió ù ù thôi. A lô… A lô…
X. đang áp cái điện thoại vào lồng ngực, anh vừa bị một cái thúc đau nhói vào hông. Anh chậm rãi đưa nó lên, và vẫn bằng cái giọng trầm ấm vững chãi như mọi khi:
– Anh yêu em lắm, em ngủ ngon.
Chiếc điện thoại ngay lập tức rơi khỏi tay anh, bật lăn lông lốc trên các tảng đá. Âm thanh cuối cùng mà X. còn nghe được đó là tiếng rơi rất êm, rất ngọt của nó khi chìm sâu xuống vực. Cơ thể anh rát bỏng như vừa chạm phải địa ngục, dường như nó đang tan ra, chảy ra, hòa lẫn vào đại dương…
***
Và ánh sáng, ánh sáng chan hòa, bình minh đang lên phủ một màu hồng tươi khắp vạn vật. Ánh sáng đã đánh thức cái cơ thể bất động nửa trên nửa dưới mặt nước lấp xấp. X. bàng hoàng ngồi dậy, anh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cả nhóm bạn câu đã lô xô ùa tới.
– Anh X. ngủ ngon dữ ha, tụi này gọi cho ông mãi mà không được.
– Qua ăn sáng uống cà phê đi chớ, rồi bơi một vòng cho khỏe. Cá mú đâu, đêm qua không câu à? Vậy mà không quay về nhậu với anh em.
Trí nhớ X. mù mờ hỗn độn, anh đang cố sắp xếp, kết nối lại các dữ kiện. Cái điện thoại rơi xuống nước là có thật. Tình yêu của anh và Y. là luôn luôn có thật. Cổ anh có vài vết xước rớm máu cũng là có thật. Bụng anh đau âm ỉ và cơ thể buốt rát là có thật. Những khuôn mặt đang vây quanh anh hỏi han đây cũng là có thật nốt. Vậy suy ra, những bóng đen ma quái hành hung anh cũng đương nhiên là có thật luôn. Tệ hơn nữa, đảo vốn bỏ hoang, không một bóng người, những bóng đen ấy ắt phải đi theo anh cùng trên một chiếc ghe từ đất liền ra, cũng có nghĩa là, họ đang vây quanh anh đây!
Tất nhiên là X. gượng đau, cố bình thản góp chuyện với mọi người, anh không muốn cái nhìn của mình dừng lại lâu trên bất kỳ khuôn mặt ai. Ai là bọn họ, bọn họ là ai, X. cần biết điều đó để làm gì, để bắt đầu một cuộc trường chinh vô nghĩa cho luật trả vay hay sao? Để lôi họ ra ánh sáng và bắt đầu một cuộc chơi công bằng hay sao?… Anh lẳng lặng trườn mình xuống nước, nhẹ nhàng bơi tách ra xa, ngắm nghía những vết thương thấy được trên cơ thể mình. Một vài chỗ ửng đỏ, sưng lên. X. thả trôi mình lềnh bềnh như một tảng rong, ngửa bụng nhìn trời, anh và họ không có thù oán gì cả. Y. lại càng không. Tình yêu của X. và Y. cũng chẳng liên quan gì tới họ, thậm chí còn chưa một lần đối diện, còn không biết họ là người hay ma. Những con ma thường hay đưa ra những yêu cầu vô cùng quái gở với con người, bởi nếu con người đồng ý thực hiện thì chúng cũng chẳng thể nào mà đưa tay chạm lấy chiến lợi phẩm trừ phi lượn lờ ngửi hương hoa, và tự mãn với phép thắng lợi tinh thần vừa đủ xài.
Nhưng giá như, phải, giá như họ, những bóng đen ấy, cũng từng một lần may mắn hiểu Tình yêu là gì…
Khi X. trồi lên khỏi mặt nước với một cơ thể đỏ rát trước mọi người thì ai nấy đều kêu lên:
– Sứa! Trời ơi ông bị sứa quất rồi! Thấy ghê quá! Rát lắm phải không?
X. hơi ngẩn người ra. Ừ nhỉ, những con sứa đủ màu trong veo, bung xòe mềm mại, như người vô hình lởn vởn trong làn nước, chạm phải là mang họa; thế nhưng cứ vớt lên bãi cát nóng ran là từ từ biến dạng, tan chảy không dấu vết ngay. Y. đã từng kể cho anh nghe, ngày còn bé nàng đã nhiều lần đùm túm những con sứa xinh đẹp bị sóng đánh hất lên bờ cát này vào bao ni-lông mang về nhà chơi, nhưng thường thì lát sau chỉ còn lại một dúm bèo nhèo rúm ró.
– Ừ, con sứa, sứa độc! Đúng đó! – X. như người chợt tỉnh.
Cơn đau thể xác bỗng dưng tan biến. Y. ơi, giờ này em ở đâu, X. lại thầm gọi trong lòng, như bất cứ khi nào mà anh có thể…
Tác giả: Ái Duy – Người thực hiện: Việt Hùng