Blog Radio 415 – Khi tiết trời giao mùa sang đông, có phải bất chợt ta thấy nhớ một cái ôm ấm áp, một cái siết chặt tay yêu thương, hay một bờ vai đủ rộng để có thể chở che ta trong những ngày gió mùa lành lạnh này. Có đôi lần, lạc lõng giữa con đường đầy gió, mới bất chợt thấy mình chưa kịp có những hạnh phúc trọn vẹn. Có phải mình sinh ra chỉ là để ngắm nhìn hạnh phúc của người khác không? Địa chỉ của Hạnh Phúc là đâu? Nếu như hạnh phúc nằm trong những khoảnh khắc mà mình đã trải qua, thì địa chỉ của hạnh phúc chẳng phải nằm trong chính bản thân mình đó thôi bởi những thời điểm của hạnh phúc có thể khác nhau nhưng luôn có mình ở đó. Và bản thân mình chính là chìa khóa để mở mọi cánh cửa của hạnh phúc. Hạnh phúc đơn giản là những giây phút hiện tại ta ở bên nhau.
• Hạnh phúc ở chính bản thân mình
Có một người bạn nói bảo với mình thế này: “Hạnh phúc đang ở ngay trước mắt, nhưng khó chạm tới quá!”. Mình định bảo người ấy là: Thế thì thứ hạnh phúc ấy chưa chắc đã dành cho bạn, thứ hạnh phúc ấy chưa chắc đã phải là điều bạn đang kiếm tìm. Bởi bạn biết không? Trong hạnh phúc không có do dự, không có đắn đo suy nghĩ, không có thiệt hơn được mất. Hạnh phúc thật sự là dù khó khăn thử thách vẫn cứ không hề nản lòng mà dùng tất cả những gì có thể để nắm bắt nó.”
Hạnh phúc thật sự dù phải đau, phải ngã vẫn cứ kiên trì mà tiến về phía trước. Bạn thấy hạnh phúc ở ngay đó mà lại lưỡng lự không dám bước tiếp, thì vĩnh viễn bạn sẽ không biết được đó có phải là hạnh phúc của mình hay không! Hạnh phúc đôi khi như vòng luẩn quẩn của trò chơi trốn tìm! Là những lúc bạn tưởng như mình đã lục tung cả thế giới này rồi mà vẫn không thể tìm thấy nó. Là những lúc bạn hết kiên nhẫn và hy vọng muốn dừng chân thì lại phát hiện nó ở ngay bên cạnh mình – dung dị vậy thôi.
Hạnh phúc thật sự chỉ có một nhưng những thứ gần giống với hạnh phúc lại có rất nhiều. Nhưng có trải qua rồi mới hiểu được cảm giác thực sự của hạnh phúc là gì! Đôi khi mình lại thấy hạnh phúc hiện diện trên những màu sắc khác nhau.
Blog Radio 415: Địa chỉ của hạnh phúc
Đó là thứ màu vàng ruộm như mật ong của những ngày nắng tháng năm, đứa trẻ thành phố nghỉ hè được về quê chơi với ông bà. Những trưa hè oi ả, lũ nhỏ hàng xóm cứ thập thò đầu ngõ rủ nhau trốn ngủ mà ra cánh đồng chơi bắt cua cá, trốn tìm…
Đó là thứ màu xanh thăm thẳm của bầu trời, cái ngày mình ngồi cao hơn những đám mây và nay đến một thành phố khác mang theo bao ước mơ, hoài bão tự do của tuổi trẻ…
Đó là thứ màu xám tro lạnh lẽo của cái ngày mà anh ấy đã bỏ mình đi, để mình biết được bên mình còn có biết bao nhiêu yêu thương, những người sẵn sàng là tay vịn cho mình trong những ngày gió chênh chao và luôn mong mình sống tốt.
Và như bây giờ mình thấy hạnh phúc có màu trắng. Không phải thứ màu trắng trong tinh khiết không vẩn chút bụi nào. Mà là thứ màu trắng đã trải qua biết bao thăng trầm biến cố. Buồn vui đau khổ. Yêu ghét thù hận. Hỉ nộ ái ố. Thứ gì cũng có hòa quyện vào nhau, bao nhiêu tham sân si bỏ lại hết chỉ còn lại thứ cảm giác hạnh phúc trong bình yên này. Bình yên cũng có màu trắng như thế!
Nếu như hạnh phúc nằm trong những khoảnh khắc mà mình đã trải qua, thì địa chỉ của hạnh phúc chẳng phải nằm trong chính bản thân mình đó sao? Bởi những thời điểm của hạnh phúc có thể khác nhau nhưng luôn có mình ở đó. Có nghĩa là bản thân mình chính là chìa khóa để mở mọi cánh cửa của hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là tìm rộng ra, mà hạnh phúc là đào sâu xuống. Và bí quyết của hạnh phúc thực sự là phải luôn biết yêu thương chính bản thân mình.
© Lam Giang – blogradio.vn
Blog Radio 415: Địa chỉ của hạnh phúc
Hạnh phúc là hiện tại ta đang có nhau
Một sớm đông gõ cửa, gió mùa đông bắc vội ùa về. Nhìn ra khung cửa sổ hai hàng hoa ti gôn như đang được tắm mình bởi những cơn mưa đầu mùa. Sáng sớm lái xe đi làm, thích nhất là cảm giác chạy xe trên đường. Vừa đủ để lạnh lắm một bàn tay, vừa đủ để gom nhặt lại kí ức bị đánh rơi sau một chiều thu bỡ ngỡ. Đông Hà mùa này vẫn thế, nhẹ nhàng và ấm áp như anh. Đã bao năm nay, anh luôn bên tôi, dõi theo và quan tâm từ những điều nhỏ nhặt nhất trong đời sống thường nhật.
Tôi đã gặp anh trong một chiều đầy nắng. Anh lớn hơn tôi hai tuổi, có một khuôn mặt hiền từ, đôi mắt long lanh và sâu thẳm. Người hay cười, nụ cười ấy rạng ngời tỏa nắng cả bầu trời thành thị trong một chiều đông giá buốt. Luôn vui vẻ, hòa đồng nhưng lại ẩn sâu trong tâm hồn, con người sống khép kín. Chúng tôi đến bên nhau sau những lần hẹn hò, sau những tháng ngày đông rét buốt. Tôi đón nhận và xem đó là một mối nhân duyên gắn lên cuộc đời của chính mình.
Tôi ra trường đi làm đến bây giờ đã được ba năm, cũng khá bận rộn. Kết thúc mọi thường nhật trở về lúc phố đã lên đèn. Công việc nhẹ nhàng nhưng cũng phần nào nặng trĩu đôi vai đi về trong sương tối. Còn anh vì công việc nên phải đi làm xa, chúng tôi luôn liên lạc với nhau hằng ngày qua điện thoại và cách xa nhau vài trăm cây số. Sau những giây phút anh bận, thời gian cứ như kéo dài vô hạn, tôi dỗi hờn anh vô cớ. Trải qua những ngọt ngào và đắng cay, có lúc buông bỏ những yêu thương nhưng lại hốt hoảng nhận ra cả hai đều cần lắm một bình yên sau những ngày chông chênh thế.
Có những ngày tôi đánh rơi vài điều cũ kĩ, anh lại ân cần gom nhặt và ghép lại cho tôi!
Có những ngày tôi muốn ruồng bỏ yêu thương, giận hờn, trách móc và òa khóc như một đứa trẻ vì tủi thân. Anh chạy đến bên tôi vỗ về, an ủi “Tại anh bận mà!”
Có những ngày tôi như sụp đổ vì mớ công việc ngập đầu, mệt nhọc. Anh lại cùng sẻ chia, động viên, giúp đỡ tôi để hoàn thành,cố gắng hơn nữa.
Có những ngày như thế tôi đặt tên cho chúng là những ngày “Mưa”
Có những ngày thấy tim mình bình yên đến lạ, được anh chiều chuộng dỗ dành, trao những điều mộc mạc và chân thành nhất!
Blog Radio 415: Địa chỉ của hạnh phúc
Và có những ngày chúng tôi ở bên nhau thấy tim mình rạo rực, bình yên chính là đây!
Những ngày như thế cứ trôi qua chúng cũng được gọi tên là những ngày đầy “Nắng”
Có những ngày nắng và mưa như thế tạo nên sắc màu pha vị vào tình yêu của chúng tôi. Từ khi biết anh tôi đã học hỏi được nhiều thứ. Tôi sống năng động, hòa đồng hơn với mọi người. Tôi biết nấu ăn, nấu các món ngon. Anh dạy cho tôi cách học hỏi, chịu khó và nhẫn nại để đi qua những ngày giông tố. Biết cách yêu thiên nhiên, cuộc sống và tự biết chăm lo cho bản thân mình. Anh lạ lắm lúc nào cũng quan tâm tôi vô điều kiện. Chỉ có anh mới chấp nhận được bản tính khó chịu hay bùng phát trong tôi. Cứ như vậy từ năm này qua năm khác ở bên tôi chưa biết giận dỗi.
Hạnh phúc của người con gái là có một bờ vai để chở che, mang lại cho họ cảm giác bình yên. Còn tôi chỉ mong người hiểu rằng tôi không cần được yêu nhiều, không quá thiết tha một tình yêu mãnh liệt, cũng không đòi hỏi mọi thứ quá cao xa… Chỉ cần cho tôi thấy cảm giác an toàn dài lâu là được ở mãi bên anh.
Có một lần tôi hỏi “Hạnh phúc của anh là gì?”. Người vội xoa đầu tôi và nói “Hạnh phúc của anh là những giây phút hiện tại được ở bên em, được chăm lo cho em. Cuộc đời là vô thường không ai biết trước điều gì cả. Anh chỉ mong được bên em trong từng phút giây hiện tại và gom góp nó đi đến sau cùng của sự viên mãn.”
Còn với tôi hạnh phúc là được đan tay anh đi trên con đường se lạnh, được nấu các món ăn mà anh thích, được uống chung một tách trà nóng, được nghe một bản nhạc hay.
Hạnh phúc của chúng tôi đơn giản là những giây phút hiện tại được ở bên nhau.
© Hà Phương – blogradio.vn
Blog Radio 415: Địa chỉ của hạnh phúc
Đông nào em mới gặp được anh?
Anh à!
Thật khó để lí giải tại sao em lại thích mùa đông, trong khi mùa đông lại là lúc em dễ buồn, dễ khóc và nhớ về anh nhất. Có phải chăng mùa đông chỉ là cái cớ để những nỗi cô đơn có thể giãi bày, là cái cớ để em nghĩ về anh và cũng là cái cớ để em có thể gửi gắm những cảm xúc, tâm tư tình cảm mà em đã ấp ủ bấy lâu nay. Có bao giờ anh thử đặt cho bản thân mình câu hỏi: “Tại sao người ta lại thích và ghét mùa đông không?”. Chắc là không, em biết là bởi vì giờ đây anh vẫn để em cô đơn một mình giữa mùa đông, vẫn để em phải ngóng trông một người mà không biết đến bao giờ em mới được gặp mặt.
Người ta thích mùa đông bởi lẽ bên cạnh họ luôn có một bàn tay nắm chặt, luôn có một điểm tựa vững chắc, cho dù ngoài trời lạnh căm nhưng chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu thương thì còn ấm áp hơn cả những chiếc lò sưởi đắt tiền. Còn em, em thích mùa đông là vì em thích mỗi buổi sáng ngủ dậy mở khung cửa sổ ngắm nhìn bình minh. Những tia nắng mùa đông có một sức hấp dẫn thật kì lạ giống như anh vậy. Không quá chói trang, vội vã mà lại vô cùng ấm áp, mạnh mẽ. Còn tìm một lí do để ghét mùa đông không hề khó, mùa đông lạnh và im ắng, mùa đông dễ đưa người ta đi vào những cảm xúc của lòng mình, khiến ta trở nên nhỏ bé, lạc lõng giữa dòng đời xô bồ, tấp nập. Mùa đông, mùa của những cảm xúc lẫn lộn: một chút cô đơn, một chút nhớ thương và một chút gì đó yếu đuối…
Mùa đông em nhâm nhi một tách trà và nghe những bản nhạc buồn quen thuộc, miệng vẫn luôn lẩm bẩm theo lời bài hát “Cần lắm yêu thương”.
“Cần biết mấy cái cảm giác có đôi bàn tay ai siết chặt
Từ đằng sau lưng khi đêm buông mang theo từng cơn gió lạnh
Thật lòng rất muốn được ai đó bên cạnh mỗi khi trái tim
Có nhiều niềm đau khó nói ra thành câu
Tình yêu vẫn mỉm cười với tất cả người trên thế giới này
Chỉ riêng tôi đơn côi, sớm tối lâu nay đã như thế rồi
Đôi khi tự hỏi chính bản thân
Có phải mình sinh ra chỉ là để ngắm nhìn hạnh phúc của người khác không?”
Blog Radio 415: Địa chỉ của hạnh phúc
Mùa đông em thấy mình nhỏ bé, cô độc, hàng ngày thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi đi, ngắm nhìn những khoảnh khắc tay trong tay hạnh phúc của người khác em cũng thèm thuồng, cũng muốn được thử cảm giác đó. Nhưng em vẫn luôn cố gắng lỗ lực tìm kiếm tình yêu bé nhỏ của em trong biển người rộng lớn, mùa đông em thường khép mình lại, nhưng chỉ cần một chút tia nắng ấm áp từ anh có thể làm trái tim em tan chảy và thổi bùng hy vọng về tình yêu trong em. Đối với em không có người yêu lí tưởng, em chỉ cần anh yêu và thông cảm cho em vậy là đủ rồi, người yêu tương lai của em à!
Người yêu tương lai của em à, anh hãy nhớ thật kĩ những điều em sắp nói ra nhé!
Em không cần anh phải đẹp trai vì em cũng chẳng xinh đẹp. Em không cần anh phải nhà giàu vì em tin người yêu tương lai của em sẽ đủ sự tự tin, bản lĩnh và thành công trong sự nghiệp. Em không cần anh phải suốt ngày ở bên cạnh em vì em biết tình yêu của anh đủ lớn và bền chặt để bảo vệ em. Em không cần anh phải luôn miệng nói yêu em mà chỉ cần anh yêu em bằng một trái tim chân thành, em không cần gì hết, em chỉ cần có anh là đủ.
Anh à!
Mỗi khi em buồn anh đừng bao giờ hỏi lí do là gì, chỉ cần anh đến bên cạnh, ngồi bên em và cho em mượn bờ vai để khóc thút thít. Như vậy là đủ rồi.
Mỗi khi em cô đơn, lạc lõng anh hãy chạy đến bên cạnh ôm em thật chặt vào lòng và nói: “Đã có anh đây rồi”.
Mỗi khi em vấp ngã đừng vội chạy tới đỡ em dậy mà hãy để em tự đứng lên và cho em những lời khuyên bổ ích.
Mỗi khi em vui hãy lắng nghe và cùng em chia sẻ niềm vui đó, anh sẽ thấy niềm vui được nhân lên gấp bội.
Nếu chẳng may anh làm một điều gì đó khiến em buồn và giận dữ, đừng sợ và lo lắng, hãy thật bình tĩnh và em mong anh hãy nói lời xin lỗi em trước, xin lỗi không có nghĩa em đúng, anh sai mà để em tin rằng anh luôn coi trọng những gì chúng ta đang có.
Còn anh, người yêu bé nhỏ à! Mùa đông này không có em bên cạnh anh hãy cố gắng chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé. Hãy hứa với em đừng để ý cô gái nào trước khi gặp được em. Hãy nhớ mặc áo ấm mỗi khi ra ngoài vì mùa đông này lạnh lắm, càng lạnh hơn khi không có em bên cạnh. Hãy hứa với em đừng làm việc quá khuya, ngủ sớm anh nhé vì em không muốn anh đổ bệnh và đặc biệt hơn hãy hứa với em rằng anh sẽ luôn vui vẻ, sống hạnh phúc và luôn luôn phấn đấu.
Anh à, dẫu biết tìm anh không dễ dàng nhưng em hàng ngày vẫn cố gắng học tập và sống tích cực để chờ đến ngày hai ta gặp nhau.
Tạm biệt và hôn anh người yêu tương lai của em!
Thanh Vân
Blog Radio chuyển thể từ những lá thư của thính giả Lam Giang – Hà Phương – Thanh Vân – Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh và phát triển bởi blogradio.vn – VNNPLUS
Nguồn: Blogradio.vn