Bài nổi bật

Blog Radio 370: Lưng chừng mùa đông

Blog Radio – Thành phố đang bước vào những ngày lạnh nhất trong năm. Nhiên kéo áo ấm sát vai và băng qua một trạm xe bus, về nhà. Bầu trời đêm chi chít những ngôi sao. Ai đó từng nói, ngắm sao chỉ là đang ngắm nhìn quá khứ, ở đó là những vùng ký ức đã bị lãng quên. Nhưng có thể làm đầy lại mọi thứ, khi nhận ra niềm tin thật sự của người ta yêu quý… và chỉ cần sẵn sàng để bắt đầu…

Trà sữa ngọt, Cappuccino nóng – dư vị một chiều Đông – Cho Noel xa và những ngày nắng tháng 12
Trời bắt đầu tối dần, trạm xe bus vào đêm nhưng vẫn đông nghịt người đứng chờ. Nhiên ngồi đó một mình, không phải để chờ xe. Nhiên không có ý định lên xe ngay khi trạm không còn ai. Nhìn chiếc xe bus ì ạch lăn bánh trong bóng đêm mà Nhiên cảm giác mọi nỗi buồn trên thế gian, cũng nặng nề và trôi qua một cách chậm chạp như thế. Mùa Đông khẽ thu mình vào cơn gió heo may, se se lạnh với áo ấm, khăn len, mũ tất. Nhiên rời trạm khi đèn neon đã sáng lên trên những con đường, những đại lộ đến những góc phố cũ kỹ nhất. Giáng sinh năm nay, thành phố lạnh hơn, nhưng cũng không bằng cái lạnh trong tâm hồn của cô gái nhỏ. Nếu có điều gì để gợi nhớ về ngày xưa thì chính là khoảnh khắc này… phố tấp nập người qua lại, ai ai cũng vui vẻ bởi giáng sinh là dịp để người ta chúc nhau an lành, hạnh phúc. Còn Nhiên lại thấy mọi thứ quanh mình cứ lặng lẽ trôi qua, cuộc sống tuy bận rộn nhưng lại nhàm chán, những lúc như vậy lại nhớ Tae Won hơn. Mùa Noel ấy cũng ngọt ngào và đầy cảm xúc…
Lần đầu tiên ở một nơi, không phải Việt Nam.
Đó là mùa giáng sinh ở Hàn Quốc khi Nhiên nhận lời rủ rê của TaeWon, một cậu bạn nằm trong hội ” Những người thích phượt “. Nhiên quen Tae Won khi cả hai cùng đăng ký tham gia chương trình “Giới trẻ và văn hóa Việt-Hàn” – một dạng game show truyền hình giao lưu văn hóa của những người trẻ giữa hai nước. Nhiên và Tae Won đi đến vòng cuối cùng và thắng cuộc. Phần thưởng là cặp vé du lịch Hàn Quốc vào kỳ nghỉ Đông.
Thật ra Nhiên cũng bất ngờ với chuyến đi này. Một đất nước xa xôi và một người bạn không cùng ngôn ngữ. Nhưng nghĩ đến cảm giác cô đơn, chán ngắt khi bố mẹ vừa li hôn từ dạo trước rồi giáng sinh một mình đã khiến Nhiên đồng ý ngay tắp lự.
Tae Won và gia đình cậu ấy sống ở phố Songdo, phía Tây thành phố Incheon. Mùa Đông, những hàng cây đang vào mùa thay lá, nắng nhạt buổi chiều, đêm về có tuyết rơi và lạnh tê người.
Incheon bắt đầu vào đêm. Cả thành phố rực sáng lên bởi cây thông đặt giữa trung tâm. Giáng sinh ở Hàn Quốc không cầu kỳ, cũng như người Việt Nam nhưng Nhiên đặc biệt thích không khí giáng sinh ở đây, ấm áp và rất thân thiện. Mọi người dù không theo đạo, nhưng ngày này gặp nhau họ cũng đều chúc một câu Giáng sinh an lành, Giáng sinh hạnh phúc.
– Cho cậu này, kem đặc biệt của phố Songdo đấy!
Tae Won mua một hộp kem bự mang đến trước mặt Nhiên và đưa ra hai cái thìa cũng bự ơi là bự. Nhiên mỉm cười, nhìn mái tóc rối xù của cậu ấy.

Blog Radio 370: Lưng chừng mùa đông

– Cậu thường ăn kem vào mùa Đông như thế này à .
– Không thường xuyên lắm. Chỉ là tớ thích ăn kem với một ai
đó vào đêm giáng sinh thôi.
– Uh… sao không phải người nhà cậu mà là tớ thế !
– Vì cậu là một người bạn đặc biệt. Mẹ tớ nói, con người ta quen biết nhau trên đời này cũng là do duyên số.
– Vậy chắc tớ và cậu cũng có duyên đấy, Tae Won ạ. Nếu không thì tớ đâu có đón giáng sinh ở một nơi xa xôi thế này.
– Tớ cũng nghĩ vậy ! Ăn kem xong chúng ta đến bờ sông Hàn, ngắm cảnh đêm ở đây là tuyệt nhất.Tae Won cười vang rồi nắm tay kéo Nhiên đi. Khu phố dành cho người đi xe đạp có tên Anyangcheon. Cậu thuê xe đạp đôi. Nhiên thấy một vài du khách thuê tàu. Cô bạn ngơ ngác. Tae Won lại cười và giải thích rằng.

– Đời sống Seoul rất nhộn nhịp. Có nhiều người thích ngắm cảnh ban đêm tuyệt đẹp của Seoul bằng những chuyến tàu đi dọc sông Hàn vì tạo cho họ một cảm giác lạ. Còn tớ thì thích đạp xe đạp hơn. Thử nhé. Biết đâu có nỗi buồn nào đó lại bay đi mất.
Nhiên gật đầu ngay lập tức, chẳng cần đợi cậu ấy nói thêm.Gió thổi mát rượi và đêm bình yên. Dưới mặt nước hắt lên những chiếc đèn chùm lấp lánh, làm Nhiên thấy mọi cảnh vật như đang lùi lại phía sau.

– Cậu còn buồn nữa không? – Tae Won quay lại, tay vẫn giữ chặt ghi đông.
– Vì chuyện gì ?
– Thì chuyện bố mẹ cậu đã li hôn.
– Tớ chỉ hơi nhớ nhà một chút thôi. Bây giờ thì ổn rồi, tớ đã nhận ra một điều, suốt quãng hành trình sau này vẫn luôn có bố đợi tớ trở về và cảm giác ngôi nhà trống vắng mỗi ngày không còn nữa.
– Uh! Giáng sinh vui vẻ nhé. Tớ vẫn chưa chúc cậu như vậy đúng không.

Nhiên khẽ đưa một tay lên níu nhẹ vai áo Tae Won, cô bạn nói “cảm ơn” bằng tiếng Hàn. Và cậu ấy mỉm cười.Những ngày ở Seoul, ngoài việc đón giáng sinh tại phố Incheon, Tae Won còn dẫn Nhiên đi thăm khu chợ Namdeamun, đến cửa hàng bán lẻ Shinsegae mua một vài thứ linh tinh. Cuối ngày, cậu dừng trước cửa nhà hát Myeongdong và rủ Nhiên cùng vào xem một vở nhạc kịch. Tae Won bảo, cậu rất hay đến đây mỗi khi buồn, lang thang quanh những con phố rồi hôm sau thức dậy lại là một ngày mới.
Đó là buổi tối bình yên nhất mà Nhiên có được. Tae Won và những ngày Nhiên sống ở đây rồi sẽ trở thành một điều gì đó gần giống như nỗi nhớ trong ký ức cô bạn nhỏ, sân bay Incheon, thành phố Seoul, những buổi chiều muộn lang thang tiệm café Starbuck với cậu ấy để cùng đọc một cuốn sách, hay nghe cậu ấy kể chuyện gia đình, chuyện bạn bè, chuyện ước mơ được đi du lịch khắp nơi…
Tất cả sẽ chỉ còn là những ngày nắng ấm. Tae Won, rồi cậu lại lang bạt trên khắp mọi nẻo đường. Nhiên cũng có cuộc sống của riêng mình. Không lời hứa, không hẹn gặp lại. Chỉ có dòng tin nhắn trong lần check-in cuối cùng ở Incheon, Tae Won viết “Nói lời tạm biệt cậu buồn thật đấy,vì vậy tớ không nói đâu. Về đến Việt Nam an toàn thì gọi cho tớ biết nhé. Nhất định trong những chuyến bay sau gặp lại cậu, tớ sẽ đủ can đảm hơn và lúc ấy tớ sẽ nắm tay cậu thật chặt. À, có điều này tớ muốn nói với cậu, hình như tớ thích người Việt Nam mất rồi”.
Một năm qua nhanh thật. Những con đường tấp nập, người xe xuôi ngược. Nhiên kéo nhẹ áo khoác sát vai  và băng qua một ngã tư.

Tae Won, giờ này chắc cậu ấy rong ruổi đâu đó…
Ừ, chỉ lưng chừng thôi, như mùa Đông đang về.

Blog Radio 370: Lưng chừng mùa đông

Last Christmas
Buổi sáng mùa Đông trời không nắng, chỉ có sương mù dày đặc như đám mây đang tan ra rồi đem cái lạnh phủ xuống khắp thành phố. Nhiên ngó đồng hồ, đã 7h, giờ này chắc bố đã đi làm. Mọi thứ lại bắt đầu. Một ngày mới bận rộn hơn.
Uống xong ly ca cao nóng, như thường lệ Nhiên đạp xe đến chỗ học. Đó là một trung tâm ngoại ngữ lớn mà Nhiên vừa đăng ký tham gia một khoá luyện nói tiếng Hàn. Giáng sinh, mọi người vẫn phải đi làm, đi học. Nhiên cũng vậy. Nhưng như thế có khi lại hay, để những ai đó giáng sinh một mình, họ lại có cớ bận rộn với công việc nhiều hơn.
Nhiên đến lớp sớm gần 10 phút, vậy mà vẫn không thoát khỏi nạn “kẹt thang máy”. Trong cái phòng tối thui, nhỏ hẹp là những khuôn mặt đang đứng lố nhố, chen chúc nhau chật cứng. Nhiên vừa chạy lại vừa nhìn cánh cửa khép trong vô vọng, thì đúng lúc ấy có một bàn tay đã kịp đưa ra giữ cánh cửa thang máy lại và một giọng nói cất lên nhẹ nhàng.
– Em vào đi, còn chỗ trống đấy!

Thật may, Nhiên mừng rỡ, cảm ơn rối rít rồi nhanh như chớp chui vào. Anh chàng là ân nhân lúc nãy nhìn Nhiên, Nhiên cũng nhìn anh. Họ cứ nhìn như thế cho đến khi những người trong thang máy lần lượt bước ra, chỉ còn hai người.

– Em học khoá này đúng không?
– Vâng!
– Thật trùng hợp, anh cũng vậy. Nhưng hôm nay là buổi đầu tiên của anh. Mình làm quen nhé. Anh tên Trọng. Còn em tên gì.
– Em tên là An Nhiên.
– Tên em nghe hay quá.Cùng lúc ấy Ipad của Trọng vang lên bài hát thật mượt mà. Bài hát mà dù thời gian có thể đi đến một nơi nào đó, không phải hiện tại, Nhiên vẫn chẳng thể nào quên được.

“Last Christmas
I gave you my heart but the very next day you gave it away this year to save me from tears. I’ll give it to someone special”
Kỉ niệm như thấm vào lòng Nhiên, còn mùa giáng sinh cũ đã qua lâu lắm rồi. Vị Cappuccino…
Từ dạo ấy Nhiên học chung lớp với Trọng. Sáng nào đến lớp anh cũng mang theo một ly cappuccino, không phải vì nghiện mà đó là sở thích của anh. Nhiên không thích cappuccino, đúng hơn là Nhiên chưa bao giờ nếm qua vị của nó. Nhiên chỉ thích trà sữa, cảm giác ngọt lịm khi nhâm nhi một cốc trà sữa với Tae Won giữa những ngày mùa Đông có gió về, rất khẽ, rất êm. Vậy mà không hiểu sao hôm nay Nhiên lại chếnh choáng trước ly cappuccino của anh, quan tâm và ân cần có phải là dấu hiệu của tình yêu không? Nhiên không biết. Nhiên sợ tình cảm này rồi sẽ xoá đi ký ức về Tae Won, từ buổi chiều đong đầy những giọt âm thanh buồn trong văn vắt đến giọng nói, nụ cười của cậu ấy hay chỉ là rung động thoáng qua nhưng chẳng dễ dàng nguôi ngoai.
Trọng biết tất cả những điều này. Nhưng anh không hề bận tâm đến suy nghĩ của Nhiên. Anh tin vào tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cứ như thế, Nhiên chậm rãi bước vào trái tim anh. Cô gái kỳ lạ, đã mang đến cho anh là cảm giác nồng nàn và quyến rũ như ly cappuccino.
Đêm mùa Đông, hơi nóng của một ngày không còn nữa, thay vào đó đường phố rát lạnh và co ro đến lạ lùng. Nhiên lang thang một mình trên đường mà không biết Trọng đang đi theo sau, cho đến khi tới trạm xe bus, Nhiên ngước lên và phát hiện ra anh.

– Là anh sao!
– Chứ em tưởng là ai.
– Không ạ, em chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi. Sau anh lại đi theo em từ nãy đến giờ.
– Vì anh không muốn để em đi một mình. Mùa Đông rất lạnh.
Nhiên bật cười vì câu nói của Trọng. Anh rõ là một “người lạ quen thuộc”. Không hiểu sao từ khi gặp anh, Nhiên thấy vui nhiều hơn buồn. Và dù cuộc sống có thể không hoàn hảo, nhưng nếu chúng ta biết mở lòng với nhau nhiều hơn thì cuộc sống sẽ không còn ai phải cô đơn nữa.
 – Em uống thử đi, xem nó có vị gì! – Trọng đưa cho Nhiên một ly cappuccino mặt cười.

Nhiên nhấp một ngụm rồi nhìn thẳng vào mắt anh.
– Là vị ngọt đúng không anh?
– Không hẳn là vị ngọt đâu em.Thật ra cappuccino có rất nhiều vị, tùy theo cảm nhận của mỗi người thôi em à. Có thể là vị ngọt ngào của niềm vui, vị ấm áp của lời nói yêu thương hoặc cũng có thể là vị hạnh phúc khi sẻ chia nỗi buồn hay vị thơm của hương tình yêu như đan chảy qua cuống họng mình. Nếu em thích cappuccino thì em sẽ thấy nó giống như những ngày ta đang sống, thực chất là có những khoảnh khắc dù rất ngắn, nhưng em sẽ không bao giờ quên được, nhất là khi em nhận ra một người nào đó có ý nghĩa đặc biệt với mình.

Nhiên im lặng, lắng nghe Trọng nói, dường như những chia sẻ này chỉ dành riêng cho cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh anh. Không dưng Nhiên quay sang tặng anh một nụ cười, có lẽ là lời cảm ơn, vừa kịp để anh nhận ra nụ cười thật đẹp như ánh sáng ban mai. Và anh biết tim mình đã đập sai một nhịp vì nụ cười ấy. Đêm thành phố trôi qua, thật là dài…

Blog Radio 370: Lưng chừng mùa đông

Hương của hạnh phúcNhiên không rõ có phải mọi thứ với Trọng đã bắt đầu từ cái thang máy đó không. Nhưng mỗi lần gặp lại anh trong thang máy đúng là rất thú vị, Nhiên thấy mình gần anh hơn, thêm một chút xíu nữa thôi là có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh. Cảm giác này cũng giống như vào một buổi chiều nào, Nhiên ngồi ngắm nghía ly cappuccino màu hồng rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm. Không có vị của nỗi buồn, chỉ thấy vị của niềm vui .Thật man mác. Hệt như mùa Thu vậy.
Một ngày thứ 7, thường thì Nhiên sẽ dậy sớm tập thể dục với bố. Sau đó là đi siêu thị, rồi về nhà nấu một vài món bố thích nhất. Và bữa cơm hẳn là rất đầm ấm. Buổi chiều Nhiên sẽ đi nhà sách cùng cô bạn thân. Nhưng cả buổi chiều và buổi tối hôm đó Trọng nói có một món quà tặng Nhiên, chỗ hẹn là quán cafe quen của anh. Nơi này hầu như có thể nhìn thấy được toàn bộ khung cảnh thành phố. Ánh đèn neon màu tím pha lẫn màu xanh lá tạo một cảm giác thật kỳ ảo. Nhiên nhìn lên sân khấu. Là Trọng. Bất ngờ thật. Chẳng thế mà anh nói hôm nay là một buổi tối đặc biệt.

 “Ngày không em, không lung linh nắng trên con đường – Dòng người lướt qua, riêng anh ngẩn ngơ miên man – Và em hỡi có biết tim anh vấn vương bóng hình đợi mong – Nhưng anh nín lặng không dám chạy đến bên em vì ngại em hững hờ, hay vì sợ làm em xốn xang.”Không biết có phải là sự tình cờ ngẫu nhiên không mà những ai hát bài này đều có chất giọng nhẹ nhàng, rất hay, tính luôn cả anh trong đó.

 “Ngày không em, quán vắng không vang tiếng đàn
Ngày không em, sắc thắm hoa phai nhạt màu
Nhớ em, em nơi chốn nào anh mênh mang nỗi nhớ khôn nguôi
Lòng anh khát khao sẻ chia buồn vui cùng em.”Nhiên im lặng rất lâu về cái cảm giác kỳ lạ vừa chạy nhanh qua trí óc mình. Là những hình ảnh cũ hay Trọng vẫn đầy ắp trong nỗi nhớ của Nhiên. Trong tình yêu người ta có rất nhiều phép thử, biết đâu anh cũng đang chờ đợi khoảnh khắc cho câu trả lời thật rõ ràng…

“Vì nếu em cần 1 bờ vai êm, nếu em cần những phút bình yên, anh sẽ đến ngồi kề  bên em. Khi em khóc, giọt nước mắt chứa chan, dẫu phong ba anh sẽ đến với em. Cho dù không làm em cười, anh sẽ đến để được khóc cùng em. Và khi em cười, nụ cười long lanh, con tim anh hạnh phúc rạng ngời. Anh sẽ đến, như bao lần, để mình cùng tựa vào vai nhau.”Trọng đặt micro xuống, bước về phía Nhiên. “Đây là món quà anh tặng em, em có thích không”. Gió mùa lùa qua cửa sổ khẽ vương lên tóc Nhiên làm Nhiên bối rối. Giây phút ấy Nhiên chỉ muốn ôm anh một cái hay siết nhẹ bàn tay anh một cái… nhưng đã không có hành động nào xảy ra cả. Chỉ tại Nhiên không đủ can đảm để bước sang một khung trời nữa, rồi đó cũng chỉ là những cảm giác thoáng qua. Liệu rằng trên đời này có tồn tại một tình yêu vĩnh cữu không. Nhưng bạn có thể tin vào điều này, chỉ cần bạn và người đó thật sự trân trọng nhau thì dù khoảng cách và thời gian cũng sẽ làm dày lên nỗi nhớ trong bạn.
Ngày nối ngày trôi đi…
Những ngày cuối Đông, tiết trời cứ thất thường. Buổi sáng mở cửa đã thấy mưa. Mưa không lớn nhưng cũng không khi nào tạnh hẳn. Cứ rả rích và đường phố thì ẩm ướt, xám xịt. Mùa này Mặt Trời lên rất muộn nên hiếm hoi lắm mới được nhìn thấy những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Kiểu thời tiết vậy làm người ta chỉ muốn ở trên giường lâu hơn thôi. Và Nhiên giống một con mèo lười cuộn trong chăn ấm, chỉ vừa đủ sức nhìn ra cửa sổ, nơi gió mùa đang giăng đầy trời thành phố.

Tin nhắn điện thoại làm Nhiên giật mình.
 “Em day chua. Hom nay troi lanh lam, nho mac ao am vao nhe! Hen gap em o lop hoc”.
Trọng vẫn hay nhắn những tin nhắn đầy quan tâm như thế, dù chưa bao giờ Nhiên trả lời. Nhưng sau tất cả, là hình ảnh cô gái đã làm cho anh thấy hạnh phúc, làm cho anh biết yêu những điều giản dị xung quanh, trong cuộc đời ai cũng muốn cất giữ cho riêng mình một điều gì đó bên cạnh.Thời gian trôi qua thật nhanh. Nhiên vẫn đến lớp, vẫn đều đặn gặp anh mỗi ngày ở lớp. Thi thoảng lại nghe anh kể những câu chuyện nhỏ nhặt được lượm lặt từ cuộc sống, hay những chiều cuối tuần, Nhiên và anh lại ngồi cùng nhau trên xe bus, cùng nghe một bản nhạc phát ra từ chiếc Ipad của anh. Cùng lúc đó Nhiên cảm nhận một bàn tay ấm đang siết nhẹ tay mình. Và lần đầu tiên Nhiên đã không rút tay ra khỏi bàn tay ấy. Ngày lại nối ngày trôi đi, lá vàng cũng rơi thêm nhiều…
“Rồi em sẽ nhận thấy mọi thứ trong cuộc sống này là phù du, thoáng qua hay tình yêu của anh là mãi mãi”

Blog Radio 370: Lưng chừng mùa đông

Một buổi chiều mùa Đông cuối tháng 12. Nhiên đến lớp học nhưng không có anh như mọi khi. Thời gian đã làm Nhiên lớn hơn và trưởng thành hơn, giờ là lúc mới thấy nhớ một cái gì đó, hình như là ánh mắt tràn ngập yêu thương của anh dành cho Nhiên, nụ cười và cả giọng hát đầy mê hoặc kia nữa. Cô bạn cùng lớp nhét vào tay Nhiên một tờ giấy nhỏ.
– Trọng nhờ mình đưa cho bạn cái này.
Nhiên mở ra đọc, chỉ ghi một dòng ngắn ngủi. “Em hãy đến quán cafe của anh. Anh có để lại lời nhắn ở đó.”Ánh đèn êm dịu, mọi thứ vẫn thân quen như lần đầu tiên, tiếng chuông gió kêu leng keng, leng keng như giai điệu của một bản nhạc nào đó. Rồi tỉ mẩn, Nhiên gỡ tấm bưu thiếp xuống cùng với một điều ước của Trọng.

“Anh có việc phải đi vài tháng. Đừng giận anh vì đã không nói lời tạm biệt với em. Anh yêu em vì tất cả mọi điều. Và sẽ mãi như vậy. Cất nỗi buồn vào hôm qua và hãy chọn niềm vui mỗi ngày, em nhé! Đợi anh trở về”
Nhiên cũng ghi một điều ước vào tấm bưu thiếp: “Cầu chúc cho anh luôn được bình an.” Và treo lên cùng chiếc chuông gió.
Thành phố đang bước vào những ngày lạnh nhất trong năm. Nhiên kéo áo ấm sát vai và băng qua một trạm xe bus, về nhà. Bầu trời đêm chi chít những ngôi sao. Ai đó từng nói, ngắm sao chỉ là đang ngắm nhìn quá khứ, ở đó là những vùng ký ức đã bị lãng quên. Nhưng có thể làm đầy lại mọi thứ, khi nhận ra niềm tin thật sự của người ta yêu quý… và chỉ cần sẵn sàng để bắt đầu…
Nhiên khẽ thở dài, ngước nhìn những ngôi sao, đã thôi không ngoái về Phương Bắc tìm cậu bạn quen thuộc ấy. Biết đâu đến một lúc nào đó Nhiên lại để mất anh cũng như đã từng để Tae Won trôi tuột khỏi ký ức. Tự hứa với lòng, Nhiên sẽ sống thật tốt ngày hôm nay để sau này không phải hối tiếc nữa. Rồi khi mùa Đông trôi qua. Đợi niềm tin của Nhiên đủ lớn. Đợi tình yêu của anh đủ đong đầy trong nỗi nhớ. Nhiên sẽ đủ can đảm hơn để nói ra những tình cảm thực sự của mình. Lúc ấy mùa Xuân về hẳn là rất ấm áp. Một năm mới lại bắt đầu. Nắng mới vươn mình trên những chồi non, mở rộng tán lá xanh tươi.
Và nghe tim mỉm cười, hạnh phúc, bình yên.

Blog Radio được chuyển thể từ truyện ngắn của tác giả Phong Lin – Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh và nhóm sản xuất Dalink Studio

Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email [email protected]

Nguồn: Blogradio.vn

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *