Blog Radio số 348 – Trong tình yêu, sự chia tay luôn để lại một vết thương với người yêu thật lòng. Chia tay khi tình yêu ấy đã trải qua cả những hạnh phúc của hôn nhân còn để lại vết thương lớn và sâu sắc hơn. Tình yêu thật kỳ lạ, nó có thể làm người ta cảm thấy hạnh phúc tột độ nhưng cũng có thể mang đến những nỗi đau không thể khỏa lấp. Giữa lưng chừng tháng 7, mời bạn cùng chia sẻ những cảm xúc của những cuộc hôn nhân không – trọn – vẹn như thế…
***
Lá thư trong tuần: Ngày mai anh không còn là chồng em nữa
Chia sẻ: Chỉ là vết thương này đủ để đau – Lam Anh
Em quyết định rồi, em sẽ dừng lại. Dừng lại khi trái tim em từ những ngày trước cho đến hôm nay chưa bao giờ nghĩ mình thôi yêu anh, dừng lại nơi mà ánh mắt anh lúc nào cũng tràn đầy ma lực để níu bước chân em lại. Nhưng em hiểu một điều rằng anh của em ngày hôm nay không khác xưa mà chắc chỉ là trong anh vẫn tồn tại một góc khuất, nơi mà anh cất giữ cho riêng mình một thứ tình cảm. Đi bên cạnh anh bao lâu nay, đến lúc em cảm nhận ra người em yêu thương không chỉ dành để yêu em mà còn để quan tâm một ai khác thì đó là lúc em chới với trong niềm tin vững chãi mà em tự tin cho rằng nơi ấm áp đó chỉ dành cho em, riêng em và một mình em mà thôi.
Niềm tin nào cũng vậy, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Yêu càng nhiều thì càng đau nhiều. Nhưng mấy ai bước qua được cái cám dỗ đầy mê hoặc ấy, và em cũng vậy.
Yêu và được yêu. Em đã từng hạnh phúc khi có cả hai điều đó. Anh yêu em thiết tha qua từng hành động giản đơn, trìu mến qua ánh mắt nồng nàn nhìn về phía em khi em rưng nước mắt, là bờ vai nhỏ xíu mà với em là bao la cho em dựa vào khi thế giới này quay lưng và chỉ có anh ở lại. Em không tìm ra lý do nào hợp lý để khướt từ một tình yêu như vậy hay chính bản thân em luôn cố gắng bảo vệ tình yêu này với muôn vàn điều mà em tự cho là hợp lý.
Blog Radio 348: Những cuộc hôn nhân không trọn vẹn
Tình yêu thật kì diệu.
Kì diệu đến nỗi khi anh không còn thấy buồn khi mỗi tối thứ bảy cuối tuần em vẫn về nhà sớm trước anh để chuẩn bị buổi tối cho hai đứa với món ăn mới mà em lọ mọ trong bếp mỗi khi rảnh rỗi, mà gần đây em lại về sau anh với một chút chếch choáng của ít rượu nồng. Khi em nói hôm nay về sớm vì hẹn với bác sĩ, anh cũng không cuống cuồng xin về sớm để đi khám bệnh cùng em như mọi khi. Và muôn vàn thói quen em thay đổi anh cũng không hề nhận ra. Vậy mà em lại lục lọi tất cả những yêu thương, lo lắng, chăm sóc ân cần mà anh dành cho em trong 8 năm qua để xóa nhoà những thay đổi của anh ở hiện tại. Điều mà có lẽ anh cũng không nhận ra từ bản thân mình.
Phải làm đi làm lại một điều mà mình mong muốn nó thay đổi theo ý của mình thật khó cũng như yêu đi yêu lại anh và mong anh đổi thay.
Nhưng chỉ ngày mai nữa thôi, anh được tự do rồi. Tự do thả hồn miên man về một ai đó em không biết mà không cần lẫn tránh ánh mắt nghi ngại vô tình của em. Tự do đi sớm về trễ rồi quên một nụ hôn lên trán em trước khi rời khỏi nhà. Đôi mắt ấy nhiều lần chạm vào em, em hơn trăm ngàn vạn lần muốn thôi không bên anh nữa nhưng em yếu mềm không đủ can đảm. Em sợ mình lại lang thang một mình trên những con đường mình từng qua. Sợ mỗi cuối tuần rãnh rỗi với mớ thời gian dài đăng đẳng khi mình thôi hẹn hò. Sợ đi ăn một mình với phần thức ăn vô vị và khoảng không đối diện tĩnh lặng đến nghẹt thở. Sợ… Sợ mình sẽ không biết đường nào để tìm thấy anh khi nỗi nhớ quá đầy. Để rồi ôm anh, một chút, chỉ một chút thôi để em hít hà sau lưng anh cái mùi ấm nồng quen thuộc.
Blog Radio 348: Những cuộc hôn nhân không trọn vẹn
Cô ấy và em chạm nhau ở một cửa hàng trang sức. Đôi bông tai mà người yêu cô ấy tặng khiến cô ấy càng thêm rạng rỡ với khuôn mặt vốn ưa nhìn.
_ Tôi đang rất hạnh phúc, em ah. Cái nhoẻn miệng cười của cô ấy như cứa vào tim em. Những lời đơn giản ấy khiến em suy nghĩ nhiều ngày sau đó.
Tiếng chuông điện thoại anh run lên vội vã, còn ánh mắt anh lại đang dồn về phía em. Em giả vờ quay lưng đi để anh tự nhiên với cuộc đối thoại có lẽ anh đang mong chờ và dĩ nhiên đầu dây bên kia là người cũng không kém quan trọng mà anh không muốn em biết.
Đã từ bao giờ mà chúng mình đã đứng riêng trong từng thế giới của mỗi người vậy anh? Em lạ lẫm và thấy hụt hẫng quá đỗi khi mỗi thói quen dần thay đổi.
Cảm giác giống như hai người quen, rất quen nắm tay nhau đi cùng một con đường, bây giờ vẫn đi nhưng đôi tay không còn thuộc về nhau. Khoảng cách gang tấc mà xa vời vợi. Bầu trời xanh xa vời vợi và con đường phía trước trở nên thênh thang hơn như khoảng cách em muốn chạm vào trái tim anh.
Yêu thương một người là biết yêu và chấp nhận được cái xấu của người ấy. Em biết bản thân mình không hoàn hảo thế nên luôn cố gắng để thay đổi chính mình. Em yêu theo cách của riêng em. Không cần lý do và tự trọng. Lắng nghe anh và luôn nhường ngay cả khi anh sai. Yêu một người thật khó và giữ một người thật khó hơn. Em luôn trân trọng hạnh phúc mình đang có trong tay, thế nên tình yêu đó người đời nói em mù quáng. Miễn là em có anh. Em không muốn sau này phải hối tiếc khi đã đánh mất anh vì trước đây em không cố gắng hết mình.
Những đêm mình cãi nhau là em nước mắt ngắn dài với cả đêm không ngủ. Em cũng không biết tự bao giờ giấc ngủ và sức khoẻ của em chỉ là của em, không ảnh hưởng gì đến anh khi anh quay lưng với một giấc mơ miên man nào đó. Chiếc giường lúc ấy thực sự tách làm đôi. Em chới với níu kéo những cảm giác ấm áp khi xưa anh dành cho em trong những đêm trắng tĩnh mịch và thao thức. Nhưng tay em quá ngắn, chẳng níu lại được. Em khóc, những giọt nước mắt thấm sâu những nỗi đau đi qua từng ngày dài lê thê như một vết thương loang lổ cứ rỉ rả hành hạ lâu ngày.
Có điều gì đang thay đổi hay em đã sai, sai ngay từ đầu?
Em bắt đầu những ngày mất ngủ với suy nghĩ về mối quan hệ giữa em, anh và cô ấy. Đầu óc em sắp nổ tung lên trong chằng chịt những ký ức, yêu thương, ghen tuông, cãi vã và thời gian. Một khoảng thời gian em chấp nhận yêu xa trong niềm tin rằng rồi mình sẽ có ngày bên nhau mãi.
Em bắt đầu biết chạy xe lang thang một mình trên những con đường mình từng đi sau giờ tan sở. Những quán cà phê quen thuộc mình từng đến, tất cả vẫn như xưa chỉ khác là… em không đi cùng anh như mọi khi.
Em vào quán gọi một ly cà phê ít đường như thường lệ. Cô chủ quán xinh đẹp ra chào em với nụ cười đẹp mê hồn:
– ” Ông xã đâu sao có một mình thế ? “
Tiếng nhạc du dương lúc ấy như ngừng lại khiến em như thức tỉnh và chợt nhận ra hôm nay là một ngày không bình thường với em. Em chỉ có một mình trong quán quen, nơi mà ai cũng trầm trồ vì hai đứa đã bao năm chỉ uống ở đây và vẫn luôn thắm thiết, nồng nàn như khi em còn là một nữ sinh mặc áo dài. Một thời gian rất dài cho một tình yêu đẹp, đẹp đến cuối cùng là ngày em rưng rưng nước mắt hạnh phúc được anh nắm chặt tay bước vào lễ đường trải đầy hoa hồng, cùng bao lời chúc phúc của mọi người. Em đã từng hạnh phúc, và bây giờ….
Blog Radio 348: Những cuộc hôn nhân không trọn vẹn
Miền Nam không có mùa đông nhưng hơn ai hết em cảm nhận được cái giá lạnh và se sắt. Một trái tim hoen rỉ như em lúc này thoi thóp những nhịp thở chẳng khi nào đập với anh cùng một nhịp đang dần trở nên yếu ớt.
Hôm nay cuối tuần, anh về sớm hơn mọi khi và chuẩn bị đi đâu đó mà lâu lắm rồi em chưa thắc mắc khi anh ra ngoài mặc dù trong lòng ngổn ngang những câu hỏi tự đặt ra cho mình
Điện thoại anh hiện lên tin nhắn mà anh không lưu tên trong danh bạ. Đôi tay em run lên. Từng mạch máu trong người như cuồn cuộn, nóng ran trong từng tế bào. Em đang ghen đó sao? Em nên làm gì lúc này nhỉ? Gọi đến số kia xem là ai, hay hỏi trực tiếp anh, hoặc giả là tức tối vì những tin nhắn kiểu kí hiệu này xuất hiện càng lúc càng dày đặc và mờ ám. Rồi em thẫn thờ trong im lặng vào bếp khuấy một tách trà hoa tự trấn tĩnh mình.
Anh bước ra khỏi nhà và nói với theo:
– ” Anh đi uống vài ly với mấy thằng bạn, em ngủ trước đừng đợi anh”.
Cánh cửa đóng sầm lại, em ngồi bên cửa sổ nhà bếp bất động. Không gian tĩnh mịch ôm lấy em như ôm con mèo nhỏ lang thang bị chủ nó bỏ rơi. Nó đói, lạnh và cô đơn anh ah.
Căn bếp này lúc trước luôn ngọt ngào với tiếng anh nói cười cùng em mỗi tối. Là nơi anh thích ôm em từ phía sau khi mặt mũi em lem nhem nào bột nào trứng để làm cho anh mấy cái Strawberry Pie thơm lừng khoái khẩu của anh rồi hôn lên tai em thì thầm:
– ” Bà xã anh tuyệt vời quá”. Khỏi phải nói em sung sướng và hạnh phúc thế nào rồi. Một người vợ như em đâu mong gì hơn thế.
Còn bây giờ khác nhiều quá. Cũng căn bếp này nhưng nó không còn ngọt ngào nữa vì thấm quá nhiều nước mắt,đợi chờ và hy vọng. Những buổi cơm lạnh nguội khi anh không về cùng ăn và chỉ có em ngồi bó gối chờ, như chờ một niềm tin nhen nhóm sắp vụt tắt. Em chẳng thể nào nuốt nổi một muỗng với tâm trạng trống trải huơ hoát của mình. Ngôi nhà lạnh lẽo thật khi thiếu vắng một người đàn ông.
Blog Radio 348: Những cuộc hôn nhân không trọn vẹn
-” Anh sẽ cố gắng sắp xếp để nói với cô ấy, hãy chờ anh. Anh sẽ không để em phải mất anh lần nữa đâu.”
Em vô tình đọc được những dòng tin nhắn anh gửi cho cô ấy trong lịch sử điện thoại. Em bất giác muốn đập đầu vô tường, cho những giọt máu đỏ kia trào ra. Không phải muốn làm một bài kiểm tra xem mức độ quan trọng của anh còn dành cho em được bao nhiêu mà chỉ cho em kết thúc hết những đau đớn với trái tim nhảy khỏi lồng ngực bị cứa đầy vết dao. Em yếu đuối không dám đối diện hiện thực này mặc dù linh cảm vốn nhạy bén của một người phụ nữ luôn báo trước đây sẽ là một ngày không xa.
Là một người đến sau, yêu anh là chấp nhận yêu luôn cả trái tim không lành lặn kia em biết là rất khó nhưng không phải không làm được nếu tình yêu em dành cho anh đủ nhiều. Nhưng giờ đây em như con ngốc, bất lực nhìn anh yêu một người từng yêu của quá khứ. Anh đã trốn tránh tình cảm thật của mình trong bao nhiêu năm qua và cũng là ban cho em một hạnh phúc ảo.
Chỉ có mình em trân trọng và cố gắng níu giữ trong một mối quan hệ cũng đau giống yêu đơn phương một người mà không dám nói.
Sau bao năm hy vọng rồi được sống cùng anh những ngày mà em cho là đẹp nhất cuộc đời mình thì giờ đây em tự nguyện ra đi. Tám năm qua giờ em được gì hay chỉ là những vết thương rưng rứt. Cái này chưa liền da thì cái khác lại chảy máu. Không phải em nhường lại anh cho cô ấy mà là trả anh lại vị trí cũ. Một người vốn không thuộc về em. Em sẽ mang theo hết tất cả những gì liên quan đến em, để căn phòng anh bây giờ là của một người độc thân, để anh không bận lòng thêm nữa.
Chưa khi nào em có suy nghĩ nếu một ngày em đột nhiên biến mất, anh có tìm em không? Vì em biết anh sẽ không làm vậy. Nếu không có em thì sẽ có một người khác chu đáo hơn lo lắng cho anh. Vậy mà em cứ lẳng lặng bên cạnh anh. Và hôm nay cũng vậy, với tính cách gia trưởng của anh hãy cứ đừng tìm em làm gì. Em biết thật ra mình còn một cuộc nói chuyện nhưng em xin lỗi vì không đủ can đảm tiếp nhận sự thật. Anh hãy để em đi, bình yên và lặng lẽ. Không phải em không còn chịu đựng được nữa mà vết thương này đã đủ đau rồi anh.
Em chẳng phải là người cao thượng để chúc phúc cho một người từng mang cho em nhiều tổn thương nhưng so với việc nhìn thấy anh hạnh phúc cùng người cũ với việc nhìn thấy một người em từng yêu sống yêu chết, bất chấp tất cả để có anh phải đau khổ thì anh hạnh phúc lại làm tim em dễ chịu hơn nhiều. Anh hãy sống tốt và đừng làm người ta tổn thương nữa anh nhé! Người thương của em.
Blog Radio chuyển thể từ các lá thư của thính giả DTK – Lam Anh – Sơn Trần
Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh và nhóm sản xuất Dalink Studio
( Nguồn: Blogviet.Com.vn )