Bài nổi bật

Blog Radio 331: Nỗi cô đơn tháng 3

Blog radio 331 – Các bạn yêu Blog Radio thân mến!

Tháng 3 vừa qua tiết trời ở miền Bắc thật lạ, tháng 3 với những ngày mưa triền miên, những ngày mưa bụi nhưng cũng đủ dày để thấm những cảm xúc xưa cũ và nỗi nhớ nào đã xa bỗng lại ghé qua. Và có lẽ cảm giác đặc biệt trong khoảnh khắc giao mùa tháng 3 đã viết lên những lá thư của Blog Radio tuần này. Nhưng rồi những ngày mưa gọi cảm xúc buồn tháng 3 cũng qua đi và những tia nắng mới lại đến, giống như thương yêu vẫn luôn gõ cửa ở thời điểm ta không ngờ tới nhất… để yêu thương là vạt nắng sưởi ấm những ngày giá buốt. Gói lại những xúc cảm tháng 3, hãy mỉm cười để bắt đầu một tháng mới, một mùa mới bởi. Bạn hãy luôn tin điều đó nhé!

Nỗi cô đơn tháng ba

Tháng ba!
Trời đổ cơn mưa sương mù trắng xóa, dày đặc.
Tháng ba!
Như cô nàng đỏng đảnh, ướt át, ẩm mốc kiêu kỳ đứng giữa anh chàng mùa đông lạnh lùng và anh chàng mùa hạ ấm áp.
Tháng ba cựa quậy trong vỏ bọc lạnh lẽo, lay lắt để chuyển mình giao mùa nhưng lại lười biếng không muốn thoát ra.
Có lúc tháng ba bừng sáng với tia nắng mới và những cơn gió lạ hiu hiu mát. Nhưng vẫn không thoát khỏi cái rét nàng Bân lạnh tê tái của đất trời, vũ trụ xoay vần.
Tôi vừa mới bước sang tuổi 24, nhưng cứ như một đứa trẻ vậy.
Bỡ ngỡ với những chuyển giao của đất trời vạn vật, ngơ ngác cả với những chuyển mình trong tâm tư của bản thân.
Cứ mỗi độ tháng Ba, tôi thấy mình như sắp được thay áo mới, tôi sẽ cất những chiếc áo bông to sụ, dày dặn vô tủ, tóc tôi búi cao sau gáy gọn gàng,
Nghĩa là mọi thứ như được giải phóng, cả về thân thể và tâm hồn.
Tôi thích cái cảm giác khi đi qua đầu hè của nhà hàng xóm, hít hà mùi hoa bưởi nở, thơm dìu dìu, nhẹ như mây…
Cái giảm giác của một sớm tháng ba heo may như thế, bạn có biết?
Không, bạn không thể hiểu được đâu.
Cứ tưởng tượng mà xem, khi bạn đang ngồi im ở đây thì ngoài kia cây vẫn đang thay lá, Trái Đất vẫn quay quanh mặt trời, móng tay và tóc bạn vẫn đang dài ra. Cuộc sống, về bản chất là luôn luôn vận động.
Nhưng chỉ mình bạn, chỉ có bạn đứng đây một mình, lặng lẽ, cô đơn tận hưởng những điều dung dị ấy. Còn những người khác, họ vẫn đang mải miết ngoài kia với cuộc sống của họ. Người đi, người chạy, với tốc độ chóng mặt.
Những giấc mơ 24 không còn đẹp như khi 18, cũng không còn tròn như lúc 20. Gần đây tôi thường hay tỉnh giấc lúc nửa đêm, toàn thân đổ mồ hôi trộm, còn cảm giác xót lại sau khi tỉnh dậy là chút gì đó hoang hoải lắm, đơn độc lắm.
Sau một đêm dài ngủ dậy, đứng trước gương chải tóc, tôi đều tự hỏi mình: Mày muốn trở thành ai? Muốn theo đuổi điều gì? Làm nghề gì?
Khi đi giữa thành phố rực rỡ ánh đèn và những tòa nhà cao tầng, đâu đó toát lên mùi nước hoa đắt tiền, nhìn những người giàu có chạy xe xịn, ngồi ô tô đẹp…Tôi tự hỏi họ có hạnh phúc không, và nghĩ xem mình có hạnh phúc hay không?
Nhưng rồi càng lớn hơn, tôi biết hạnh phúc thật vô hình, bởi vì quan niệm của mỗi người là khác nhau.
Tôi nhớ một ngày, giữa tháng 12 lạnh lẽo, có nắng vàng hanh hao khắp phố, tôi xin nghỉ làm một buổi chiều, để đi tìm mua bằng được cho mình chiếc áo len màu tàn mà tôi thích bấy lâu, đến cả khi ngủ, cũng nằm mơ thấy nó.
Khi tôi làm được điều mình thích – nghĩa là tôi tự do.
Khi tôi thích những điều mình làm – nghĩa là tôi hạnh phúc…
 

Tại sao con người ta cứ phải ép mình theo khuôn khổ rằng hạnh phúc là có chuẩn mực? Rằng những đứa con gái bình thường như tôi, cứ khi lớn lên, tốt nghiệp đại học, có một công việc tốt, ngồi văn phòng, ăn mặc đẹp kiểu công sở, rồi đến tuổi là phải kết hôn với một anh chàng cũng tương xứng kiểu như vậy,…mới được xem là hạnh phúc.
Không ai trả lời tôi cả. Vì tất cả mọi người, ngay cả tôi cũng nghĩ mỗi người khi lớn lên đều nên như vậy…
Hoang hoải mỗi đêm với mùi sách cũ, tôi đọc sách của Phan Ý Yên, nghe single “Người lớn cô đơn” của Phạm Hồng Phước. Tôi đọc và nghe để hiểu vì sao người trẻ lại nhiều nỗi cô đơn đến vậy, hơn cả người già. Có phải bởi vì họ không thể đứng ngoài những khát khao, ham muốn vốn vậy trong thế giới này.
Nhưng lại không thể thỏa hiệp với nó, họ muốn vươn lên nhưng lại đơn độc? Có phải họ cũng rất muốn nắm tay ai đó nhưng lại thận trọng nên cứ chờ ai đó đến nắm tay mình, rồi bải hoải, khắc khoải trong nỗi nhớ? Có phải càng lớn hơn, người trẻ lại càng khép lòng mình, bởi vì họ còn trẻ nên khi thất bại – dù nhỏ, họ cũng hoang mang mà sợ hãi khép cửa tránh bão?
Không biết nữa. Tôi cứ ngồi bó gối với nước mắt tèm lem mỗi khi thấy mình đơn độc chống chọi với thế giới mâu thuẫn và phức tạp ấy.

Nhìn bạn bè của mình sau khi tốt nghiệp, mỗi người một con đường riêng, tất cả đều thay đổi để thích nghi với cuộc sống vốn dĩ rất khắc nghiệt với người trẻ. Họ không còn nét vô tư, vui vẻ như trước. Họ mạnh hơn, nhưng thận trọng hơn, cũng toan tính hơn. Có người lại thất vọng nhiều hơn khi ước mơ đã tự mình đánh mất…Còn có người đã có những thứ tạm gọi là đủ mà vẫn thấy mình lạc lõng giữa cuộc đời vì chưa có ai can đảm nắm lấy tay mình cả.
Điều đó làm tôi buồn biết bao, thế nên có một ngày thức dậy, tôi tự nhiên lại mong ước kỷ niệm xưa là thế. Tôi thường thích một mình và sự tĩnh lặng. Thích đọc sách và lặng lẽ quan sát mọi người và cuộc sống xung quanh. Quan sát thật tỉ mỉ, chi tiết. Tôi thấy mình học được nhiều điều từ việc đó, có cơ sở để so sánh, chắt lọc trong cuộc sống riêng mình. Nhưng có lúc tôi thấy như mình đang tự cô lập mình.
Tôi thích buổi đêm nằm nghe tiếng mưa rơi rả rích, gối đầu giường một vài cuốn sách, bên cạnh đống chăn màn cũ kỹ…Đôi khi như vậy sẽ thấy cô đơn, nhưng cô đơn đâu phải mỗi lúc một mình phải không?
Khi người ta càng lớn hơn, người ta sẽ già đi, và có xu hướng muốn có bạn đồng hành. Một người thiết tha nắm tay mình khi ăn, khi ngủ, khi đi và khi khóc.
Thấy bảo con gái tuổi Ngọ chỉ nên lấy chồng năm nay không thì là năm 27 tuổi. Chắc vì vậy nên dần dà các cô gái của tôi đang bỏ tôi mà đi hết. Con người phải theo quy luật tự nhiên thôi, cứ trưởng thành là phải kết đôi.
Thế nên không cứ gì là xuân, hạ, thu đông, người ta vẫn cứ tay tìm tay níu nhau. Cơ mà, có chắc rằng khi nam nữ gắn kết với nhau rồi, họ sẽ không còn cô đơn nữa?
Tôi đã từng đọc ở đâu đó một câu nói thế này, không nhớ nữa: “Đáng tiếc rằng, những người yêu nhau mà không yêu nỗi cô đơn của nhau. Thậm chí còn chưa từng chạm tới. Và cũng chưa bao giờ biết yêu nỗi cô đơn của chính mình”.
Vậy nên, tôi muốn mình trải nghiệm với cô đơn, và yêu nỗi cô đơn của mình trước tiên. Rồi khi nhận ra mình đủ lớn, lòng mình rộng, tâm mình an yên, tôi sẽ đi tìm được người bạn đồng hành tin cậy…
“Tháng ba!
Ai đem hy vọng sẻ chia?
Ai đem hy vọng rao bán?
Xin gánh hộ tôi một chút gánh ân tình!”
Gửi tặng cho An và những người bạn của tôi…
•    Gửi từ Nguyễn Thùy An

Em sẽ gặp lại anh vào một ngày gần nhất!

Chiều Hà Nội mưa bay! Sau một tuần vùi đầu vào máy tính với tập tài liệu để cố gắng hoàn thành luận văn tốt nghiệp đại học đúng hẹn, cô thả bộ trên con đường trong khu phố nhỏ tận hưởng những giây phút thư giãn. Vẫn thói quen bước nhẹ trên phố, cho hai tay vào túi áo, nhét headphone vào tai và nghêu ngao hát; cái lạnh nhè nhẹ của thời khắc chuyển mùa cùng với làn mưa lất phất bay càng làm cô thấy thú vị hơn. Đối với cô, đây là những giây phút tâm hồn được thoải mái, tự do và bình an nhất!

 “…Và em muốn biết, nơi trái tim vẫn nhớ thương âm thầm bao lâu nay /Sẽ mang đến cho mình ước mơ về hạnh phúc ấy /Hay là nỗi xót xa, có hay /Rằng tình yêu em luôn bao la /Rồi sẽ tới một ngày anh chợt nhận ra , tình ta như đóa hoa đợi khi nắng mai /Khi đôi môi lại rạng rỡ , tình ta chẳng phai nhòa…”– giai điệu ngọt ngào của một ca khúc vang lên trong chương trình radio đang phát sóng làm cô chợt chạnh lòng. Một cảm giác vừa quen vừa lạ nhen lên nơi trái tim. Cô cố gắng lục lại trí nhớ của mình: 30 giây! 1 phút! 2 phút! Chợt, mắt cô thoáng buồn, cảm xúc trong trái tim cô như vỡ òa khi tất cả như một cuốn phim chạy chậm trong trí nhớ cùng mớ cảm xúc hỗn độn: Dòng thời gian trở về trong cuốn phim là những kỉ niệm cùng anh – chàng sĩ quan hải quân.

Tại sao đoạn nhạc ấy đã làm cảm xúc cô bị xáo trộn nhiều đến vậy? Cô biết, nó không đặc biệt bởi cô đã từng được nghe nhiều mà bởi đoạn nhạc ấy là giai điệu nhạc chờ điện thoại của anh, là một đoạn ngắn trong ca khúc anh yêu thích nhất! Anh đã để cô được cảm nhận bài hát ấy  lần đầu tiên cùng nhau dạo bên bờ biển.  Phải chăng tất cả những gì đi cùng anh mà cô cảm nhận được đều rất đặc biệt hay sao? “Anh là một người khá bí ẩn từ cách ứng xử!” – đó là cảm nhận đầu tiên của cô về anh. Chính anh là người đã làm cô cười bằng những mẩu chuyện hài hước; là người đã làm cô thấy mình trẻ con hơn; vì anh mà cô đã từng phải suy nghĩ tới bao nhiêu câu hỏi trong đầu mà không thể giải mã được… Dường như anh đến đã làm trái tim cô thổn thức lại tình yêu dành cho biển, tình yêu dành cho người lính đảo sau một quãng thời gian cô để ngủ vùi dưới đáy lòng.

Sống mũi cô cay cay, nước mắt cô đã chực trào, cô cảm thấy cô đơn thật sự, cô nhỏ bé! Cô đã tự ti về bản thân, để rồi có lẽ vì điều đó mà anh đã im lặng, đã để lại cho cô những điều bí ẩn…Một cảm giác thật buồn nhói lên, cô lại tự hận bản thân. Cô đã làm anh buồn? Có phải vì cái tính hay đùa đã từng làm cô mất đi sự chân thật của trái tim? Nhiều lúc bên anh, cô hiểu và đọc được suy nghĩ của anh nhưng cô luôn làm trái lại. Tại sao cô không mỉm cười nhiều hơn với anh, quan tâm anh nhiều hơn? Thời gian qua, cô đã nhớ anh nhiều hơn những gì cô nghĩ nhưng nỗi nhớ ấy cô lại giữ riêng cho mình, cô đã giấu cảm xúc thật. Cô đã từng tự hỏi tại sao anh lại đi sâu vào nỗi nhớ của cô nhiều đến vậy? Và tại sao anh im lặng với cô? Hai bàn tay cô đan vào nhau, những giọt nước mắt lăn dài trên má, nơi xa ấy anh có hiểu được tấm lòng cô đang nói gì không? Nơi xa ấy anh vẫn sống tốt bên đồng đội chứ? Bao nhiêu câu hỏi về anh, bao nhiêu câu hỏi tự dằn vặt bản thân cứ lần lượt như tra tấn cái đầu của cô. Cô thật sự không hiểu bản thân mình đã làm gì, cô chỉ biết khóc như một lời xin lỗi.

Thành phố đã lên đèn từ bao giờ, làn mưa đã dày hạt hơn, mọi người trên đường vội vã trở về nhà, giai điệu của ca khúc cuối cùng trên radio đã dừng lại. “Mình phải trở về nhà thôi, mọi chuyện sẽ ổn bởi cuộc sống luôn có nhiều niềm vui, sẽ không có việc gì làm mình hối hận nếu như tới lúc ta đã nhận ra …”- cô lau những giọt nước mắt và tự nhủ thầm.  Cho headphone vào túi áo, bước những bước thật chậm, cô quay trở về căn phòng bé nhỏ. Buổi tối hôm ấy, trang nhật kí dành cho những kỷ niệm của cô lại đầy những nét chữ: “… Chúc anh nơi xa ấy luôn công tác tốt, mạnh mẽ lên anh nhé! Em sẽ gặp lại anh vào một ngày gần nhất! Em sẽ không quên lời hẹn của anh….Cảm ơn anh- chàng sĩ quan hải quân!”.

Gửi từ Nguyễn Thị Mai Quế

 
Tình ca tháng ba

Ngày mới yêu, anh đặt vào lòng bàn tay tôi chậu xương rồng be bé và xanh xanh. Tôi đã nâng niu và chăm sóc món quà ấy hơn cả cuộc sống của mình. Tôi luôn mong có thể níu giữ tình anh bằng gò má xuân thì của người con gái, bằng nụ hôn êm ái trên làn môi mềm. Nhưng vào một ngày mưa, anh buông tay tôi vì một lí do nhàn nhạt và ra đi lặng lẽ. Ngoài sự bình lặng ra tôi không biết tìm cách nào để vá víu những ngày xưa cũ. Tôi để mình giãy dụa trong nước mắt và hơi men. Một ngày,  tôi nghĩ mình phải ra đi, như là cách bảo vệ mình khỏi những giấc mơ loang lổ và sự tuyệt vọng. Khi nụ hoa xương rồng hé nở, tôi đặt nó ở trước cửa phòng anh và rời sang thành phố khác.

Tôi hay ngồi khóc ở Mộc, uống thứ nước màu nâu đăng đắng và viết về những điều đã cũ. Anh là một phần trong ký ức của tôi, của trái tim son sắt và cả tuổi trẻ biết yêu của mình.
Tôi đến Mộc như một thói quen,  ngồi ở góc bàn cạnh cửa sổ, ngắm thành phố chuyển mình và  nhìn người ta loay hoay với dòng xe cộ giữa phố. Tôi hả hê với sự nhàn rỗi của mình và đau thắt với những vết xước nơi lồng ngực trái. Một ngày cuối tháng hai, Hà Nội tự nhiên đẹp rạng rỡ. Nắng ấm áp và khiết lành. Ở phía bàn đối diện, có một chàng trai gật đầu với tôi. Tháng ba, khối thủy tinh trong suốt không ngăn được những vệt nắng, những đốm dài li ti chảy tràn trên bàn tay tôi. Chàng trai ở góc bàn đối diện, mỉm cười rạng rỡ.

Một ngày mưa dài, Hà Nội ướt át và ủ rũ. Tôi ngồi ở Mộc, đọc ngấu nghiến cuốn “Tình yêu là không ai muốn bỏ đi” của Phan Ý Yên và khóc. Bỗng dưng, tôi nhớ anh đến lay lắt, muốn bay ngay về Sài Gòn chỉ để hỏi: “Anh có nhớ em không?”. Rồi sau đó tôi sẽ gạt bỏ hết những tủi hờn và sà vào lòng anh như ngày trước. Tôi sẽ làm như vậy chứ? Tôi không biết… Tôi chỉ muốn biết,  anh có còn nhớ đến tôi không?

“Xin dành tặng Sam, cô gái ở số bàn 09 ca khúc “Chưa bao giờ”. Tôi ngơ ngác nhìn lên, có ai đó vừa mới gọi tên Sam giống mình. Phía trên bục sân khấu, chàng trai nhìn tôi ấm áp. Người đó, không ai khác chính là anh chàng vẫn hay ngồi ở góc bàn đối diện và cười dịu dàng mỗi khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi không đáp trả những cái nhìn tò mò hiếu kì của mọi người xung quanh, nhưng lại chăm chú nhìn chàng trai vừa xướng tên mình và rót vài tai bản tình ca day dứt.
Bây giờ em biết vì sao gặp nhau biển xô sóng trào
Ngồi nghe chiều im gió lặng giữa muôn vàn hoa
Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi
Thiên đường xưa khép lại… từ muôn năm rồi…
Chàng trai Hà Nội ấy tên Vinh, thâm trầm và ấm áp. Hay gửi hoa salem vào sáng sớm, chụp trộm những lúc tôi ngơ ngác và tặng Min cho tôi, con mèo có bộ lông xám xịt và béo ú. Vinh kéo tôi đến Mộc  bất cứ lúc nào có thể, chỉ tôi cách gảy đàn ghita, ghi nhớ một vài điều vụn vặt. Những sáng cuối tuần, Vinh chở tôi tới nhà sách, chọn những cuốn sổ vintage, lựa một cuốn sách còn thơm mùi giấy mới và ra về khi thành phố đã lên đèn.
Tháng ba, hoa sưa nở trắng muốt. Vẻ đẹp nguyên sơ của những cánh hoa mong manh đan vào nhau ấy khiến tôi chao đảo, hệt như mỗi lần nhìn vào đáy mắt Vinh. Dù bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào Vinh cũng cho tôi cảm giác an toàn, như là dù có lạc trong thành phố ngập tràn ngõ nhỏ, phố nhỏ này, Vinh cũng sẽ tìm thấy tôi. Vinh trở thành niềm an ủi duy nhất giữa những nỗi đau chỉ trực nứt toác và xé lòng mà Anh để lại. Tôi thấy mình hay soi gương, lùa những ngón tay xinh vào lọn tóc và mỉm cười an nhiên.
Một chiều mưa, Vinh đến bất chợt mà không báo trước. Trên tóc Vinh trở đầy những giọt mưa ướt lạnh, tôi sấy tóc cho Vinh và trách cứ vì Vinh đã để mình ướt nhẹp đến thế. Bất chợt, Vinh kéo tôi vào lòng, siết chặt. Tôi bất động trong vòng tay Vinh, ngỡ ngàng và run rẩy. Vinh vùi mặt vào mái tóc tôi và thì thầm:
–    Hãy để anh là vạt nắng sưởi ấm những ngày giá buốt của cuộc đời em.
Và như thế, Vinh trở thành lí do để tôi tiếp tục mỉm cười cho những mùa xuân phía trước. Hà Nội tháng ba, có một hạt giống mang tên tình yêu nảy mầm.
( Nguồn: Blogviet.com.vn )

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *