Bài nổi bật

Blog Radio 322: Vẫn gần bên anh vì Trường Sa luôn bên em

Blog radio 322 – Có những chuyến đi người ta gọi là định mệnh, để rồi họ phải cảm ơn định mệnh vì những điều tuyệt vời mà nó mang lại. Và sợi dây định mệnh đã gắn kết hai con người ở hai phương trời xa lạ với nhau. Tình yêu của một anh lính hải quân nơi đảo đá và một cô giáo ở trong đất liền bắt đầu nảy nở từ những lá thư tay họ gửi cho nhau. Khoảng cách địa lý không thể ngăn cản được tiếng gọi của hai trái tim yêu. Để rồi cô gái biết rằng Trường Sa tuy xa mà gần lắm, bởi vì “vẫn gần bên anh vì Trường Sa luôn bên em”. Xin mời các bạn cùng lắng nghe câu chuyện của tuần này.
 
Truyện ngắn: Vẫn gần bên anh vì Trường Sa luôn bên em

Mùa hè năm ấy, khi tôi còn là cô sinh viên Sư phạm năm 3, lớp đại học tổ chức đi Nha Trang vừa để nghỉ mát, vừa để trải nghiệm và có chút kỉ niệm trước khi kết thúc quãng đời sinh viên. Đó cũng là lúc đơn vị của anh công tác ở đất liền, chính là mảnh đất Nha Trang ấy. Mãi sau này, tôi mới biết đó mới là chính là chuyến đi định mệnh đã mang chúng tôi đến bên nhau.
Một ngày tháng 10 se se gió heo may, tôi bất ngờ nhận được một lá thư từ Trường Sa. Người gửi: Nguyễn Việt Hoàng, đảo Nam Yết, Trường Sa, Khánh Hoà. Một cái tên lạ hoắc mà tôi chưa bao giờ được nghe tới và không có chút gì ấn tượng. Hình như là một lá thư nhầm địa chỉ. Nhưng khi nhìn xuống dòng người nhận thì đúng tên tôi, cả địa chỉ, trường học. Từ từ giở thư ra, trước mắt tôi là những nét chữ ngay ngắn, đẹp đẽ. Một lá thư làm quen của một chàng lính hải quân nơi đảo Nam Yết. Đọc thư, có cái gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng,tôi cảm nhận được sự chân thành mà người gửi đã gửi gắm vào đó, cảm nhận được cả sự nhớ nhà, nhớ đất liền.
Ngẫm nghĩ một lúc, chắc anh đã đọc được tin nhắn trên mục Kết bạn bốn phương mà tôi và mấy đứa bạn cùng phòng nghịch ngợm gửi thông tin lên báo cách đây không lâu. Chả hiểu sao lúc đó tôi lại rất có cảm tình với chủ nhân của lá thư mặc dù chưa biết anh là ai, là người như thế nào nhưng tôi vẫn muốn hồi âm lại cho anh bởi từ nhỏ tôi đã rất yêu quý các chú bộ đội. Tự nhiên  lại muốn làm cầu nối giữa anh với đất liền, để anh vơi đi nỗi nhớ nhà, nhớ bạn bè, người thân như những gì anh tâm sự trong thư.
 

***
Năm tháng dần trôi qua, cứ thế, những cánh thư đi về như con thoi, mang theo những hi vọng về một mối quan hệ không rõ ràng. Mặc dù chưa một lần gặp mặt nhưng tôi cảm thấy nói chuyện với anh rất thoải mái, gần gũi như những người thân quen trước đó rồi. Anh kể cho tôi nghe về cuộc sống của anh nơi đảo xa, về nắng, về gió Trường Sa, về những khó khăn mà anh và đồng đội phải đương đầu, về những đêm hành quân trên bờ biển, tiếng sóng biển rì rào bên tai, về những ngày bão nổi nhưng vẫn giữ chắc súng trên vai để bảo vệ bình yên cho biển đảo Tổ Quốc… Nhiều điều lắm!
Quen anh, tôi thêm yêu người lính hải quân hơn, thêm yêu màu xanh áo lính hơn. Anh làm cho tôi nhận ra Trường Sa đâu chỉ có những trái bàng vuông, đâu chỉ có những cây phong ba, cây bão táp như những bài thơ, những câu chuyện mà tôi đã từng đọc trước đó… mà còn có những người lính hải quân sẵn sàng hi sinh cả tuổi thanh xuân của mình để bảo vệ sự bình yên của biển đảo quê hương, có những sự hy sinh thầm lặng mà không phải ai cũng biết được. Tôi thầm nhủ sẽ kể với những đứa học trò của mình về anh, về các chiến sĩ hải quân để chúng thêm yêu quý các anh, yêu quý biển đảo quê hương. Các anh cũng cần lắm sự quan tâm từ đất liền, cũng cần lắm sự chia sẻ, động viên từ bạn bè, người thân để nguôi đi cái cảm giác “ thèm người” như anh vẫn từng nói. Và tôi đã muốn là một trong những người đó, để có thể tiếp thêm động lực cho anh để hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Ngày ấy, thông tin liên lạc cũng khá hiện đại, cũng đã có điện thoại để liên lạc giữa đất liền và đảo, nhưng chúng tôi vẫn muốn những lá thư là cầu nối duy nhất giữa tôi và anh, mang tôi và anh đến gần nhau hơn mặc dù khoảng cách giữa chúng tôi đến cả nghìn cây số. Chúng tôi giao ước với nhau là không để cho đối phương biết mặt, cũng không gửi cho nhau xem ảnh của 2 đứa, khi nào anh nghỉ phép, lúc đó chúng tôi sẽ gặp nhau…Chúng tôi cứ thế, cứ đi bên nhau gần 3 năm trời, coi nhau như những người thân yêu thực sự.
Từng ấy thời gian, những xấp thư cứ dầy lên và tình cảm của tôi dành cho anh cũng đong đầy như thế. Tôi tâm sự với anh nhiều hơn về cuộc sống gia đình, về công việc, về những khó khăn gặp phải trong cuộc sống, về cả dòng chảy vội vã của con người nơi đất liền, những đổi thay trên quê hương. Bất kể điều gì tôi cũng đều tâm sự cùng anh. Anh cũng vậy, anh kể nhiều hơn về anh, về cuộc sống của người dân trên đảo, về vùng quê nghèo khó nơi anh sinh ra, về người mẹ lam lũ nuôi anh lớn khôn kể từ khi bố anh ra đi vì căn bệnh ung thư quái ác khi anh mới mười tuổi.
Đọc thư anh, tôi hiểu hơn về con người thật của anh, tôi càng thương anh và không biết từ bao giờ, anh đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi, là người đầu tiên tôi nghĩ đến mỗi khi vui, khi buồn… Chưa một lần gặp mặt nhưng tôi cảm nhận được anh chính là người mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay. Với một cô sinh viên sư phạm văn như tôi thì anh là con người khá nhạy cảm, anh cảm nhận được hết những gì tôi nghĩ, đưa ra những lời khuyên chân thành khi tôi than thở về những ngày tháng mang hồ sơ đi xin việc lúc mới tốt nghiệp, ở anh có một cái gì đó thôi thúc tôi khám phá… Có lần anh hỏi tôi quen biết đã lâu sao chưa bao giờ tôi kể về người tôi yêu cho anh nghe, hồi âm lại bằng câu trả lời ngắn gọn: “Có khi em ế mất rồi, anh ạ”. Nhưng tôi biết phải chăng duyên phận mà ông trời dành cho tôi chính là anh, anh lính hải quân nơi biển đảo Trường Sa.
Gần 3 năm quen nhau và cũng là từng ấy thời gian chúng tôi trao cho nhau cái thứ tình cảm mà người ta gọi là tình người giữa hai con người đã từng là những người xa lạ, về cái thứ tình cảm không rõ ràng mà nhiều lúc, mỗi khi nghĩ đến anh tôi lại có cảm giác nhung nhớ, thấy tim quặn đau mỗi lần anh nói anh bị ốm hay sốt ruột chờ đợi những cách thư gửi từ đảo xa… Sao tôi lại đi nhớ mong anh khi mà đối với anh, có thể tôi chẳng là gì cả. Có lẽ, tình cảm mà tôi dành cho anh đã đủ lớn để gọi đó là tình yêu chăng? Tôi đã yêu anh, yêu một người con trai mà tôi chưa một lần gặp mặt từ lúc nào mà chính bản thân tôi đâu có biết.
 

***
Giáp Tết năm 2011, anh được nghỉ phép về quê ăn Tết sau bao năm xa nhà. Chúng tôi quyết định hẹn gặp nhau tại Hà Nội vì anh sẽ đi tàu về thẳng Hà Nội, nơi tôi đang làm việc. Và tôi sẽ như một người thân đến đón anh ngày trở về.
Chiều 26 Tết, Hà Nội đón anh bằng cái lạnh như cắt da cắt thịt của những ngày cuối năm, bến tàu đông nghịt người, ai cũng tất bật, ngược xuôi về nhà sau một năm làm việc. Tôi hồi hộp tình anh trong dòng người vội vã ấy, trên tay là đôi gang tay mà tôi đã đan để tặng anh nhân lần gặp mặt này. Một cảm giác hồi hộp, không biết khi gặp anh sẽ thế nào, anh có nhận ra tôi không, rồi khi gặp anh tôi sẽ nói gì hay anh sẽ không đến, tất cả những chuyện đã xảy ra là thật chỉ là một trò đùa của số phận. Hàng trăm câu hỏi, hàng vạn lý do cứ hiện hữu trong đầu tôi. 10h30, rồi 11h, đã quá 1 tiếng mà tôi vẫn chưa thấy anh xuất hiện, hay có thể chúng tôi đã không tìm được nhau. Thất vọng, đang định quay về thì bất ngờ từ xa, thấp thoáng bóng hình một anh lính hải quan cầm trên tay cành mai vàng đang kiếm tìm một ai đó. Tôi khựng lại, nhìn anh, tim đập loạn nhịp. Bất giác, tôi bước trước mặt chàng trai đó và nói:
–    Anh là Nguyễn Việt Hoàng…
Một chút bối rối hiện lên trên gương mặt anh. Sau vài giây trấn tĩnh, anh nhẹ nhàng nói:
–    Còn em là Nha Trang, sinh viên khoa Ngữ Văn, đại học Sư phạm Hà Nội?
Giọng nói người con trai ấy ấm áp một cách lạ kì. Là anh, đúng là anh rồi, là người con trai mà tôi đã chờ đợi suốt 3 năm qua, là người tôi đã đặt cược cả số phận mình vào một cuộc gặp gỡ mà chỉ có thể có xuất hiện trong những bộ phim truyền hình xứ Hàn hay những cậu chuyện cổ tích.
Anh, một người con trai rắn rỏi, gương mặt vuông vức, nước da ngăm đen, ánh mắt ấm áp. Quả nhiên anh đứng trước mặt tôi, một con người thật chứ không phải là ảo giác, hơn tất cả những gì tôi tưởng tượng. Không biết từ bao giờ, từ cái lần đầu tiên gặp mặt nhưng vẫn là cái cảm giác quen thuộc kì lạ, như thể chúng tôi đã gặp nhau từ rất lâu rồi. Chúng tôi nói chuyện với nhau như những người bạn lâu năm mới gặp, hỏi thăm nhau về sức khoẻ, công việc. Sau lần đầu tiên gặp mặt ấy, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, chia sẻ cho nhau nhiều hơn và hiểu nhau hơn. Dịp Tết năm ấy, tôi về quê anh chơi, thăm mẹ anh và chúng tôi thực sự thân thiết như những người một nhà.
Anh trở lại đảo, chúng tôi vẫn thường xuyên thư từ, liên lạc. Tôi hay đến thăm mẹ anh, kể cho anh nghe về mẹ và cũng được nghe mẹ kể nhiều về anh, mẹ coi tôi như con cái trong nhà. Đã hơn một lần mẹ nói với tôi là muốn tôi trở thành con dâu mẹ. Tôi chỉ cười và chờ đợi vào duyên phận, tôi yêu anh nhưng vẫn không dám nói cho anh biết tình cảm mà tôi dành cho anh, tôi sợ… Cho đến một ngày, đúng dịp lễ tình nhân, anh gửi thư cho tôi kèm theo một lời cầu hôn hết sức chân thành và giản dị: “Làm vợ anh nhé, anh muốn em là người sẽ đi cùng anh đến cuối con đường. Anh không thể đàn cho em nghe bài Giấc mơ Chapi vào dịp lễ tình nhân như em ao ước nhưng anh nguyện sẽ bên em và yêu em trọn đời”.

Quá hạnh phúc, thật là kì lạ, sao anh biết mơ ước đó của tôi và rồi tôi đã nhận lời yêu anh sau bao năm chờ đợi, một sự chờ đợi mà chính tôi cũng không biết có khi nào sự chờ đợi ấy lại vô nghĩa hay không bởi chúng tôi đã dành cho nhau quá nhiều tình cảm, thứ tình cảm không thể gọi bằng tên. Có nhiều người không tin và tình yêu của chúng tôi nhưng cảm xúc của tôi, của anh lúc đó đều là thứ cảm xúc rất thật, như thể chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau vậy và tình yêu của chúng tôi còn nhiều hơn cả những gì tôi nói.
 

 
***
Thư của anh

Em, vậy là đã 3 năm rồi kể từ ngày chúng ta quen nhau và cũng đã hơn 1 năm kể từ ngày anh chính thức ngỏ lời yêu em, em nhỉ! Nhiều lúc anh không tin đây lại là sự thật. Có lẽ ông trời đã mang đến cho anh người con gái mà anh đã cất công tìm kiếm bấy lâu. Em đã từng nhiều lần thắc mắc tại sao anh lại biết địa chỉ của em, tại sao anh lại hiểu em nhiều đến vậy mặc dù chúng ta chưa một lần gặp mặt. Thực ra anh biết về em nhiều hơn những gì em nghĩ đấy.
Cách đây mấy năm, trong chuyến đi công tác Nha Trang, anh tình cờ nhặt được một quyển sổ trên bờ biển, nó như là một quyển nhật kí mà ai đó đánh rơi. Cũng không biết là của ai, không biết trả lại bằng cách nào nên anh đã mang về đảo, ấn tượng với tên của chủ nhân cuốn sổ: Trần Vũ Nha Trang, sinh viên lớp…, khoa Ngữ Văn, đại học Sư phạm Hà Nội, có cả số điện thoại và địa chỉ nhà. Lúc đó, vừa là tò mò vì không biết người con gái tên Nha Trang đó là người như thế nào và dường như cũng có một sức mạnh vô hình nào đó đã thôi thúc anh đọc hết những gì em viết trong cuốn sổ, về những sở thích, ước mơ của một cô giáo tương lai, rồi giấc mơ của một cô bé về một chàng trai vừa ôm đàn guitar vừa hát bài “Giấc mơ Chapi” tỏ tình trong ngày lễ tình nhân, đó như là nơi mà em dùng để giãi bày tâm sự, viết về chính bản thân mình, những gì đã gặp trong cuộc sốngvề con người em đã gặp, về cuộc đời, vùng đất mà em đã đi qua…Thật là một cô bé thú vị!
Rồi anh cũng nghịch ngợm gửi thư làm quen với em biết đâu lại có thêm một người bạn và cũng để có người tâm sự, chia sẻ với ai đó về cuộc sống của con người nơi đảo xa, vùng đất thiêng liêng của Tổ Quốc. Lính mà em, có chút gì tinh nghịch nhưng đằng sau đó là những nối nhớ kéo dài theo năm tháng,nhớ nhà, nhớ đất liền, nhớ bạn bè, người thân. Anh cũng khá bất ngờ khi nhận được thư hồi âm của em, cô bé có cái tên lạ – Nha Trang.  Cứ thế, đều đặn hàng tháng anh gửi thư cho em, rồi nhận thư em gửi đến. Có một cảm giác hết sức thân quen nơi em mà anh chưa bao giờ cảm nhận được từ bất kì một người con gái nào trước đó.
Không biết từ bao giờ mà việc viết thư cho em đã trở thành một thói quen của anh. Em làm anh có động lực để hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ được giao. Mỗi khi nghĩ về em, anh lại tự mỉm cười như một gã ngốc vậy. Và anh đã yêu em từ dạo nào anh đâu có biết, một người con gái anh chưa một lần được gặp mặt nhưng lại có một sức hút kì lạ đằng sau mỗi lá thư. Có thể hơi sớm để nói là yêu nhưng cái cảm giác của anh lúc ấy thật là không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết được, thứ tình cảm anh dành cho em không đơn giản chỉ là tình bạn giữa hai con người chưa một lần gặp mặt, cũng không phải chỉ là tình đất liền và hải đảo.
 

Ở em có một sự chân thành, mộc mạc, cả nét tinh nghịch của tuổi trẻ nhưng đôi khi cũng thấy em rất suy tư, già dặn hơn cái tuổi 21 mà em đang bước qua. Cũng có đôi lần anh hỏi em về bạn trai em, cũng thắc mắc tại sao chưa một lần em kể anh nghe về người đó. Nhưng em biết anh đã hạnh phúc thế nào không khi em trả lời anh rằng em ế rồi. Nghe buồn cười nhỉ? Thật lòng thì đây chính là cơ hội để anh bày tỏ tình cảm của mình với em. Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, nơi đó có em. Anh hồi hộp chờ ngày nghỉ phép để được gặp em, người con gái đã khiến trái tim anh xao xuyến, rung động…
Rồi ngày đó cũng đã đến, đó là dịp Tết Nguyên Đán năm 2011, anh được về quê ăn Tết và chúng ta đã hẹn gặp nhau tại ga Hà Nội. Chúng ta đã giao ước em sẽ quàng một chiếc khăn màu đỏ còn anh thì mặc bộ đồng phục hải quân để hai ta dễ dàng nhận ra nhau. Chuyến tàu bị chậm so với dự kiến gần 1 tiếng, ngồi trên tàu mà ruột gan anh nóng như lửa đốt. Không biết cuộc gặp gỡ này sẽ diễn ra như thế nào, không biết em còn đợi anh không hay em sẽ không đến để gặp một người lạ mặt như anh. Cứ thế, khi tàu dừng lại thì cũng là lúc bến tàu đã thưa người. Thấp thoáng đằng xa là một cô bé quàng chiếc khăn màu đỏ xinh xắn tay ôm một hộp gì đó giữa trời Hà Nội lạnh giá. Anh không chắc đó là em nhưng vẫn tiến lại gần, rồi anh dừng lại khi đứng trước mặt anh là một cô gái dễ thương, tóc dài ngang vai, đôi mắt đen láy, gương mặt bầu bĩnh đã tái đi vì lạnh và một nụ cười tươi làm say đắm lòng người.
Cảm ơn em vì đã giữ lời hứa, đã chờ đợi mấy tiếng đồng hồ vì một kẻ như anh. Và rồi anh đã gặp em như thế đấy. Gặp em, tình cảm của anh dành cho em càng lớn hơn, mỗi lần nghĩ đến em, tim anh lại thổn thức, lúc nào cũng nghĩ về em, về ánh mắt ấy, về nụ cười ấy. Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà không, phải là từ rất lâu rồi, khi cuộc gặp gỡ đó còn chưa diễn ra em à.… Anh đã yêu em thật rồi. Sau lần gặp gỡ đó, anh đưa em về nhà anh chơi, gặp mẹ anh, mẹ coi em như con cái trong nhà. Hình như có em, mẹ vui và khoẻ lên nhiều

Sau dịp nghỉ Tết, anh trở lại đảo, nỗi nhớ em nhiều hơn. Những cánh thư tiếp tục được gửi đi nhưng anh không sao nói lên được tình cảm của mình. Liệu em có chấp nhận một chàng lính hải quân quanh năm suốt tháng chỉ biết biển đảo là nhà, đất liền là quê hương. Nhưng rồi anh đã lấy hết can đảm ngỏ lời yêu đến em. Có quá vội vàng không em khi mà chúng ta mới chỉ gặp nhau một lần, có thể chưa biết hết về nhau nhưng chúng ta đã có gần 4 năm quen nhau, gần 4 năm chia sẻ cùng nhau, gần 4 năm thư từ, tâm sự cùng nhau và để hiểu nhau, đó là khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng chẳng ngắn để bắt đầu một mối quan hệ mới, thế là đủ rồi phải không em. Anh cũng đã rất sợ nếu như em không yêu anh thì sao? Thế nhưng, có lẽ em đã nói đúng, anh là định mệnh của em và chúng ta là định mệnh của nhau. Dù khoảng cách là mấy nghìn cây số nhưng “Vẫn gần bên em vì Trường Sa luôn bên anh, vẫn gần bên anh vì Trường Sa luôn bên em” phải không em?
 
***

Có thể bạn không tin vào định mệnh, vào số phận, nhưng không gì có thể ngăn cách được tình yêu và tình yêu của chúng tôi đã bắt đầu như thế đấy. Không gì có thể diễn tả được hết tình yêu tôi dành cho anh. Với tôi, “Khi cánh hải âu về, khi nắng sang mùa, nơi đảo trúc san hô, chiều Nha Trang sao bỗng bâng khuâng, như thấy anh sừng sững kiên trung, giữ pháo đài, giữ đảo. Trường Sa ơi…”.
Em vẫn ở đây, vẫn luôn là hậu phương vững chắc để anh yên tâm hoàn thành tốt nhiệm vụ, cầm chắc tay súng giữ vững biển đảo thiêng liêng của Tổ Quốc, nơi xa này luôn có một người nhớ và yêu anh nhiều.
•    Gửi từ Phượng Ớt

Các bạn thân mến. Đối với những người lính coi biển đảo là nhà, đất liền là quê hương thì mỗi lá thư chia sẻ thật ý nghĩa và quý giá biết bao. Tình yêu của một anh lính đảo và một cô giáo nơi hậu phương đã bắt đầu từ những lá thư như thế. Tình yêu ấy tựa như một cơn gió biển mát lành thổi vào tâm hồn những cảm xúc trong trẻo, tinh khôi. Đứng giữa một bên là Tổ quốc, một bên là tình yêu, người lính hải quân vẫn hoàn thành tốt nhiệm và vẫn mang lại hạnh phúc cho người con gái của đời mình.
“Biển một bên và em một bên.
Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên
Bão thổi chưa ngừng trong những vành tang trắng
Anh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắng” (*)
Những người lính cần lắm sự thông cảm và sẻ chia từ “hậu phương vững chắc” để họ có thể yên tâm làm nhiệm vụ, bảo vệ biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc. Chúng ta hãy cùng chúc cho họ hoàn thành tốt nghĩa vụ với Tổ quốc và luôn hạnh phúc với tình yêu của mình.
( nguồn: blogviet.com.vn )

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *