Bài nổi bật

Bách Hoa Tửu

RadioVn.Com – Không hiểu sao từ hôm lên đây tôi lại tìm tới cái quán nhỏ này để thỏa mãn thói nghiền cà phê và thả hồn tìm thi hứng? Hình như nó sinh ra để dành cho những kẻ lãng đãng, mù mờ, luôn thích sống trên mây, trên gió như tôi. Tôi không lý giải, nhưng chắc hẳn lý do đầu tiên phải bắt nguồn từ cái nhìn đầu tiên, thể như một mối tình được bắt đầu từ cái nhìn sét đánh?
Đúng vậy!- Đó là cách đây ít ngày, tôi cùng một số anh em văn nghệ sỹ đi thực tế tìm cảm hứng sáng tác. Khi chiếc xe du lịch ì ạch bò lên dốc rồi quẹo tới chỗ ngoặt. Bất ngờ, một thung lũng tràn đầy mây, tràn đầy nắng, tràn đầy gió hiện ra trước mắt. Giống như một bức tranh khổng lồ với những nét chấm phá do tạo hóa và bàn tay của con người cùng tôn tạo. Thấp thoáng giữa núi non, mây ngàn trùng điệp, những ngôi nhà cũ, mới, mang gô tích riêng, cao, thấp, nằm lô xô, lếch xếch lúc phơi trong nắng, lúc đằm trong mây, lúc in hình giữa màu xanh ngút ngàn, chạy dọc theo con đường trải dài, uốn lượn quanh co.
Một số người cùng đi tỏ ra thờ ơ, vì họ tới đây đã nhiều lần. Còn tôi, đây là lần đầu. Tôi hạ kính chắn gió, ngó đầu hẳn ra ngoài để ngắm trời, ngắm đất, hà hít tận hưởng cái không khí lành lạnh, rười rượi thấm dần vào da thịt.
Xe lượn lên một khúc cua vừa dốc, vừa gấp, vừa hẹp. Tôi bỗng nhìn thấy em. Không, không phải vậy. Hình như lúc ấy tôi và em cùng nhìn thấy nhau thì đúng hơn. (Có lẽ nên nói như thế mới phải cho một cuộc gặp gỡ tình cờ).
Bách Hoa Tửu
Em mặc áo thun đỏ, tay vịn lan can. ngôi nhà của em hai tầng, lợp lá cọ, nhỏ nhắn, xinh xắn nằm tựa sát chân núi, bên cạnh là giàn bìm bìm dại, buông dây leo xanh mướt mát, từng chùm hoa tím biếc xòe năm cánh nghiêng nghiêng dáng đợi. Tôi nhìn em như ý hỏi, ánh mắt em như muốn nói sẽ chờ…
Ngay chiều hôm ấy tôi đến, từ trong quán vẳng ra một giọng ca tiền chiến. Thấy tôi, em tắt máy ra cửa đón: “Anh muốn nghe nhạc gì?”. Tôi cố tình trêu: “Nhạc Bethôven, bản giao hưởng số 5 mang tên Định mệnh”. Không đáp, em quay lại đi về phía quầy, một phút sau, tiếng nhạc thánh thót da diết vang lên.
0-1. Tỉ số nghiêng về em, trái tim thi nhân của tôi bị khuất phục. Tôi bưng tách cà phê nhấp để chữa ngượng. Vị đắng dìu dịu tan nhanh trong khoang miệng, mơn man trên lưỡi như nhắc cà phê còn thiếu bạn đồng hành. Tôi quay lại định goị nhân viên đứng quầy mang cho mình bao thuốc lá, thì thấy em đã cầm ra chính bao thuốc mình muốn. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì. Em ngồi xuống ghế đối diện, lấy móng tay gảy băng bộp, vỗ ra một điếu: “Anh hút thuốc”. – “Sao em lại biết tôi thích hút loại thuốc này?”. Tôi hỏi. Em mỉm cười, mắt nhìn vào gạt tàn. Cái cán thuốc tôi bỏ vào lúc nãy nằm cong queo dưới đáy đã mách em. Tôi hiểu ngay và chấp nhận.
Tỉ số đã 0-2.
“Em là chủ nhà hàng này?”. Hỏi xong tôi mới thấy câu hỏi của mình thật vô nghĩa. Em hỏi lại: “Vâng, thế có gì không anh?”. – “Không”- Tôi đáp, nhưng rồi không hiểu vì sao tôi lại tiếp tục hỏi thêm một câu còn vô nghĩa hơn: “Cô gái đứng trong quầy kia là nhân viên của em à?”. – “Cứ cái đà này chắc anh sẽ còn lục vấn cả chuyện chồng con của em mất!”- Em liếc nhìn tôi, mỉm cười, nói tiếp – “Có cần thiết phải đặt ra những câu hỏi như thế không anh? Theo em, anh chỉ nên biết những người ở Phố Núi, được sinh ra để phục vụ cho các du khách mọi miền tới đây, tìm về những dư vị hoang liêu của vùng đại ngàn cổ xưa này. Còn em, chỉ cần biết anh là người thứ một trăm…”. – “Sao lại thứ một trăm?” – Tôi ngắt lời em. “Đấy, lại hỏi rồi! Anh không nhớ câu ngạn ngữ: Đừng hỏi đề khỏi nghe nói dối ư? Anh muốn biết, cần có thời gian.”
0-3. Tôi lại thua, tỉ số được nâng lên. Nhưng trái tim gàn dở của thi nhân vẫn cố chấp: “Thời gian ư? Anh còn ở đây đến hết kỳ Uôn cúp mới về. Liệu thời gian như vậy có đủ không em?” . “Thế thì được!”- Em nói- “Nhưng anh đã bao giờ cá độ bóng đá chưa?”. – “Chưa. nhưng nếu em muốn, anh chiều”. Tối cảm thấy thinh thích: “Được, cho anh nhận một đội, còn của em là bất kỳ!” – “Nghĩa là sao?”- “Nghĩa là anh chỉ được chọn nhận lấy một đội, còn tất cả là của em”- “Sao em khôn thế?”- “Anh không dám nhường phụ nữ à?”- Em nói, lông mày nhướn cong như hai dấu ngã. Máu sỹ diện của tôi nổi lên: “Dám! Nhưng thắng, thua ra sao?”- “Anh thắng, muốn gì em cũng chiều. Còn em, có một điều kiện.” Em nghiêng mặt chờ đợi: “Điều kiện gì?” – “Nếu thắng, em sẽ trả lời!” “Nhỡ…”- Tôi ngập ngừng vì chợt nhớ tới cái túi lép kẹp của nhà thơ…Em như đọc được ý nghĩ của tôi: “Không dính tới tiền nong đâu mà anh lo!” – Có thể đó chỉ là một bông hoa bìm bìm thôi chẳng hạn…- Nếu là hoa, anh sẵn sàng hái một rừng hoa mang về đặt dưới chân em” – Tôi buông một câu có cánh. “Vậy nhé!, ngày mai khi đến đây uống cà phê anh phải đưa ra ứng cử viên vô địch của anh” . Nói xong em đứng dậy vì có khách vào.
Tôi ra về, gọi mấy nhà văn nhà thơ am hiểu và máu mê bóng đá đến hội ý. Sau một hồi cãi vã, tất cả quyết định bỏ phiếu cho đội Braxin sẽ vô địch, kèm theo bao nhiêu lời chú dẫn về cách tán tỉnh làm sao để khuất phục được “cô hàng cà phê”.
Hôm sau, tôi mang tập thơ cùngvới đội bóng đặt cược tới nhà em. Em đẩy ly cà phê và bao thuốc cho tôi, nói: “Anh đã chọn đội bóng mà cả thế giới nghiêng về phe họ, chắc là em sẽ thua mất!”.
Đáp lại tôi tặng em tập thơ và cố nặn ra một câu đầy cảm ý: “Tặng em, với tất cả thành ý…” . Cầm tập thơ, em tỏ ra bối rối. “Thế ra anh là thi sỹ?”. Nhìn vào mắt, biết là em chưa tin, tôi đáp lại em bằng cái gật đầu xác nhận Cứ ngỡ em dễ dỗi hờn, trách móc khi biết tôi giấu em thân phận mình. Nhưng không, em đứng dậy, đi ra tủ rượu, bê chiếc bình cà phê, sóng sánh một chất lỏng màu xanh dịu, cùng hai chiếc ly đặt lên bàn. “Rượu Bách hoa đấy!- Em giới thiệu – Nâng cốc chúc mừng mỹ nhân gặp thi nhân! Chúc mừng won cup, chúc đội bóng Braxin với niềm hi vọng chiến thắng của anh”.
Bách Hoa Tửu
Tôi nhăn trán, nhíu mày, căng óc, cố kiểm chứng trong tự điển các loại rượu mình đã uống, đã biết, đã gặp, xem có loại rượu nào là rượu Bách hao không? Thì mỹ nhân đã nghiêng bình rót. Tôi như bị thôi miên, cổ tay mỹ nhân trắng hồng, mịn màng, nổi ngấn, mỗi lần xoay xoay rất điệu, thao tác thành thạo, không rớt ra ngoài đến một giọt, hai thang rượu rót ra ly bằng nhau chằn chặn.
Mỹ nhân lùa đôi ngón tay điệu nghệ nâng ly lên: “Trăm phần trăm nghe anh!” – Câu nói từ miệng mỹ nhân toát ra mỏng như hơi sương bay là là từ khe núi phía xa. Tôi luống cuống cầm ly đứng lên, mỹ nhân lắc đầu: “Nâng ly theo kiểu của em nghe anh!” Tôi chấp hành theo cái lệnh ngọt ngào ấy: xòe kẽ tay, kẹp chiếc ly nâng lên ngang mặt: “Xin mời!” Mỹ nhân lại lúc lắc cổ, nũng nịu ra chiều chưa đồng ý: “Tráo tay rồi mới uống cơ!” Nói rồi mỹ nhân chủ động vòng cánh tay mình vào cánh tay tôi kéo sát lại gần. Hai thành ly chạm, đầu mỹ nhân và đầu tôi chụm vao nhau, có đôi sợi tóc óng vàng, loăn xoăn rũ xuống vương thành ly.
Tôi ngước nhìn, bắt gặp đôi hàng mi cong vút chớp chớp; trong nhãn quan, một màu tro dìu dịu, đôi con ngươi tròn xoe, đen láy, long lanh; xung quanh viên dạ ngọc, chùm tia hình dải quạt lấp lánh phát quang đến kỳ lạ. Tôi đờ đẫn, ngây dại mê man như Dường Tam Tạng bị thứ hào quang ma lực đầy quyền uy của Bạch Cốt tinh hút hồn, quyến rũ…
Tôi nghiêng ly định uống, mỹ nhân lại thì thầm: “Ngâm nga từng ngụm nhỏ nghe anh!” Chảy theo âm thanh, hơi thở của mỹ nhân phảng phất một mùi hương lạ. Tôi cố nín thở vì sợ mùi oi nồng, khê khú của kẻ nghiện thuốc lá làm mất đi cái mùi thơm dịu dáng kia, và bỗng nhiên tôi vô thức bắt chước mỹ nhân nhấp nhấp từng ngụm nhỏ…
Tôi bị khuất phục hoàn toàn bởi sự tế nhị của em. Em dành cho tôi một khung trời riêng biệt, một đặc ân riêng biệt, một đặc ân đặc biệt. Cái bàn nhỏ nơi góc nhà, dù tôi chưa đến hoặc đông khách vẫn không có ai ngồi. Rồi như hẹn trước, khi tôi xuất hiện, bản giao hưởng Định mệnh vang lên. Đêm về, tôi cân nhắc, cảm thấy sự ưu ái của em đối với tôi hơi thái quá. Toi trở nên ngốc nghếch khi mang tình em ra cân , đo, đong, đếm. Tôi buồn cười sự huyễn hoặc của mình. Với một người làm thơ thì có gì để mất mà lo! Tách cà phê 7 ngàn, bao thuốc 15 ngàn, có đắt hơn một chút so với miền xuôi, nhưng phù hợp với cái phố Núi cao hơn mặt biển gần hai ngàn mét này. Uống xong, tôi trả tiền đầy đủ, em sòng phẳng không kém, bởi tiền thừa em kiên quyết trả lại, rồi em tiễn tôi ra về kèm theo ánh mắt lưu luyến cùng một câu cảm ơn nhẹ hơn sương núi. Nếu so sánh kiết cùng, tôi thấy mình là kẻ hơn lòng, nếu không muốn tính thành lỗ, lãi.
Kể từ sau ly rượu mừng người đẹp gặp thi nhân, cùng với sự hồi hộp của những trận bóng đá, em và tôi nhích lại gần nhau hơn. Đội bóng Braxin “của tôi” lần lượt vượt qua vòng ngoài, tuy khá vất vả khiến nhiều lúc làm tôi lo lắng đến nghẹt thở. Nhưng rồi cũng qua, trên màn hình đội bóng yêu quý “của tôi” bắt đầu bước vào vòng bán kết, còn tôi đang nhâm nhi những giây phút gần kề chiến thắng. Tôi không sợ phải đi hái hoa đặt dưới chân em, mà tôi sợ nếu thua, mình sẽ chẳng được gì. Phần thưởng em tuyên bố “Anh thắng, muốn gì em cũng chiều” kích ứng cho lòng tôi háo hức. Và tôi tin tôi sẽ thắng, cũng như đội “bóng đá ngoài hành tinh” kia tin mình sẽ trở thành vô địch thế giới. Rồi… trong khi họ nâng cao chiếc cup vô địch, thì ở đây, dưới chân Phố Núi, trong căn nhà xinh xắn, bên cạnh mỹ nhân, tôi có quyền chọn phần thưởng cho mình… Dẫu rằng tôi chưa biết sẽ đòi em cái gì? Nhưng chỉ nội những ý nghĩ ấy thôi, đã len lỏi, xuất hứng khiến tình thơ trong tôi dạt dào muốn kết thành tứ, thành câu.
Phố Núi vào chiều, bóng hoàng hôn tím ngắt dần bao trùm lên thung lũng, mây lãng đãng bay, ngàn thông rì rào, ngân nga khúc nhạc… Thiên nhiên thật sự lãng mạn, tự nhiên tôi thấy tâm hồn sao thư thái. cảnh núi rừng nên thơ lại được ngồi cạnh giai nhân, lòng tôi bỗng lâng lâng, tứ thơ dần dần tiết mạch… Tôi hiện nguyên hình là một thi nhân. Với trái tim bi lụy, cảm hứng tuôn trào, dồn nén, nôn nao hy vọng tình thơ phát sáng thăng hoa, câu chữ bật ra những lời châu ý ngọc.
Cũng chẳng dối lòng đâu. Là thi nhân, tôi có nhiệm vụ biến tình yêu cuộc đời thành sự sống trong thơ. Và, ngoài việc làm thơ dâng tặng em, tôi sẽ còn mang về cho anh em văn nghệ sĩ trong đoàn cùng thưởng thức. Tôi mường tượng ra những khuân mặt ngây ngô như muốn nuốt lấy từng lời, từng chữ, từng ý, từng câu. Có người nghe xong lặng đi, xuýt xoa khen ngợi, rồi so sánh thơ tôi với thơ Hàn Mặc Tử; sẽ xếp bài thơ tình của tôi ngang với những vần thơ tình nổi tiếng của cố thi sỹ Xuân Diệu…
Như vậy, em đã không chỉ là cô chủ quán xinh đẹp dịu dàng, mà còn là nàng tiên mang nguồn sáng chiếu rọi vào tâm hồn thi hứng để tôi tha hồ ngụp lặn.
Nhưng tất cả hy vọng đã tan tành, khi đội bóng “ngoài hành tinh” vỡ trận, kéo theo sự vỡ mộng của tôi. Ngày thất trận, đúng giờ như mọi khi tôi tới, quán cuối chiều thưa khách, giọng ca buồn của Duy Khánh lịm tắt, thay vào đó là bản nhạc Định mệnh nhẹ nhàng, thánh thót, ngân nga. Tôi ngồi xuống chiếc ghế nơi góc vắng. Em vẫn đón tôi như mọi khi, dẫu biết rằng mình là người chiến thắng.
Vâng, tôi đến để chờ đợi sự phán xét cuối cùng của người thắng cuộc.
Tôi liếc nhìn “đối thủ”: Em vẫn thản nhiên như người chai sạn, dạn dày trong làng nghề cá cược. Đôi hài cỏ trôi lướt tới quầy tủ, em mở bình, bỏ vào đấy một cánh hoa bìm bìm mầu xanh dịu, cánh hao tím rập rờn.
Em trao ly: “Thành thực chia buồn với thi nhân”.
Tôi run rẩy đỡ, bờ ly nghiêng, rượu sóng sánh tràn ra vài giọt rơi xuống mặt bàn. Em đặt ly của mình xuống, lặng lẽ lấy mảnh giẻ thấm nhè nhẹ những giọt rượu vừa rơi. Xong, em nâng ly lên chạm nhẹ vào thành ly của tôi: “Uống đi anh”. Thoảng trong tôi là men hương dìu dịu, nhưng vị rựou nhấm vào lưỡi tôi không còn cảm giác.
Còn có vị gì nữa khi chính mình là kẻ bại trận? Trên màn hình ti vi, tiếng người dẫn chương trình đang tái lại cảnh vũ điệu sam ba của người Braxin gẫy cánh, tiếng trống giữ nhịp câm bặt, những giọt nước mắt ố hoen, chảy thành vệt trên những khuôn mặt buồn rượi…
Còn tôi, tin chắc lúc đó mặt toi cũng nhàu nhĩ không khác chi chiếc giẻ lau trong bàn tay mỹ nhân vừa ném xuống.
“Anh thua rồi!” – Em uống cạn rồi dựng ngược ly úp xuống mặt bàn. Tôi gật: “Anh chấp nhận mọi điều kiện của em” – “Anh muốn ngay lúc nay?” – “Tùy em, em là người chiến thắng!” – “Không? Đâu dễ vậy? – Trước khi hành quyết, em muốn tội nhân của mình được ban hưởng một bữa tiệc cuối cùng.” “Giống kiểu hành quyết thời trung cổ?” – “Rồi anh sẽ biết!. Bằng giờ này, mai mời anh đến.”
Thế đấy, thi nhân trở thành “tội nhân”
Bách Hoa Tửu
Hôm ấy, trong bữa tiệc dành cho “tội nhân”, em dẫn tôi lên gác, nơi có chiếc màn hình 29 inch. Chỗ ngồi của tôi là chiếc ghế gỗ đa năng; chếch sang bên cạnh, không quá xa và cũng không quá gẫn là chiếc ghế mây màu ngà. Khi em thả người xuống, những đường cong của chiếc ghế nhún nhẩy đỡ lấy thân hình óng ả, mềm mại chứa đầy khêu gợi. Không hiểu vô tình hay cố ý, em mặc chiếc áo thun cổ tròn màu đỏ, cái áo gợi cho tôi nhớ tới lần đầu tiên tôi và em gặp nhau.
Em là người chu đáo, bữa tiệc khá thịnh soạn, có thịt rừng miền sơn cước, có rượu Bách hoa với màu xanh dìu dịu. Nếu không có chuyện cá cược kia, và tôi không là kẻ thua trận, tôi sẽ tin đây là bữa tiệc của mỹ nhân dành cho hiệp khách thắng trận trở về.
“Uống đi anh- Em nói – Kẻ tội đồ của em” . Kẻ tội đồ nhìn em: “Anh uống rượu kém lắm, em ra điều kiện đi?” Em thì thầm: “Đừng vội anh”.
Em chuốc cho tôi uống tiếp. Men say lan tỏa, khiến tôi chòng trành như con thuyền lạc giữa hai dòng nước. Tôi quên đi mình là kẻ bại trận, trở về với dòng máu thi nhân. Tôi nhìn em đắm đuối, em đáp lạitôi bằng bản ngã trần gian. Tôi mê muội, hồn lâng lâng… trong men say tôi nhận thấy men tình – Lời phán quyết cuối cùng của người chiến thắng, quyến cuộn nhục thể. Tôi hiểu ra tôi đang đến cùng em bên bờ vực của mọi điều cám dỗ… Tôi chấp nhận “hình phạt cùng em “tên đồ tể ái tình”.
Hình như men rượu Bách hoa không chỉ kích thích cho cảm hứng của thi nhân muốn buông lời nhả chữ, mà còn cho bổn phận khát khao tìm về với bản năng hoang dại, sơ khai. Bản ngã tôi muốn đòi thèm từ em một cái gì không rõ nghĩa. Trong đầu tôi vần điệu thơ thanh thoát trào dâng, còn thể xác tôi lại vô cùng trần tục, ảo giác cho tôi nguồn hứng thi ca, thực tại thúc ép tôi đào bới những khoái cảm siêu phàm. Tôi lâng lâng mặc cho tâm hồn bảng lảng, mặc cho sự thèm ước trỗi dậy râm ran.
Tôi nhìn em, em nhìn tôi, giữa chiều hẹp không gian, khoảng cách mong manh xuất hiện một ma lực vô hình cuốn gợi. tâm hồn tôi thăng hoa, thân thể tôi bốc lửa… Chiếc áo thun màu đỏ trở nên mỏng mảnh vô nghĩa, thẻ như bức rào cách ngăn cần gỡ bỏ cho sự tự do siêu thoát… Như bức tường túng quẫn cần phải đập bung cho không khí ngập ùa..
Ta sẵn sàng làm kẻ “tội đồ” . Cùng ý nghĩ, tay tôi vung, lòng thổn thức, miệng lảm nhảm van xin. Một lối xin van không ý thức mà tràn đầy sự hôn mê mong giải thoát. Nếu không có lẽ tôi sẽ trở nên loạn điên vì bức quẫn… Đôi mắt tôi lờ đờ, vô vọng, cái nhìn cháy bỏng thiêu đốt nhưng cũng tràn ngập khẩn cầu. Niềm phức cảm vật lộn giành giật giữa con người và con thú. Sáng láng minh triết là phần người, giông bão mãnh liệt là phần thú. Nửa nào cũng đòi hỏi cho riêng mình một thỏa mãn khát thèm…
Tôi đang mung lung trong cơn mê muội không cùng thì em nhổm dậy. Chiếc áo thun thấp thoáng, tha thướt, lúc gần, lúc xa, lượn lờ, rập rờn, níu vẫy. Tôi chới với, em chìa tay cho tôi ấp lên đó một bàn tay.
Ai dắt ai, ai dìu ai lúc này còn có ý nghĩa gì đâu. Cả hai riết róng quấn lấy nhau, cùng cố vươn tới nơi có mạch nguồn cho kẻ khát, nơi có ngọn gió hoang vu xoa dịu nỗi oi nồng.
Rạo rực và đê mê, tôi ngoan lành làm con thiêu thân lao vào bóng hoa đăng trong đêm kinh trập. Dục vọng háo thân thành sự cuồng nộ, thè lưỡi liếm, nhe nanh gào, kích hứng, bung phá cho đòi hỏi cuối cùng…
Bỗng có tiếng động rồi tiếng mâm bát rơi loảng xoảng. Em hổn hển: “Mặc!” Sau câu nói bất cần, em chà lên tôi, lăn tròn trên sàn nhà, những hoa văn trang trí dưới tấm thảm lót nền xoắn vòng kéo theo hai thân xác cuồng si, bạo liệt…
Bóng đêm ngoài trời ập xuống nhưng không gian gác hẹp, bình minh của ái tình vụt sáng. Vội vàng hấp tấp, tôi đưa bàn tay mở cánh cửa cuối cùng…
“Thôi anh! Thế đủ rồi!” – Tiếng em nói kèm theo hành động chối đẩy tôi ra khỏi thân xác. – “Dậy đi anh” – Em nói tiếp.
Tôi lóng ngóng đứng lên. Thái độ của em làm tôi hẫng hụt. Mọi thứ trong người tôi đang căng cứng bỗng trở nên nhão nhoẹt, chùng mềm như dây đàn tuột phím.
“Sao thế em?” – tôi hỏi, giọng tiếc nuối.
Em không trả lời, đi tới mở tủ, lấy ra chiếc áo măng tô choàng lên người. “Đi với em”.
Tôi định hỏi nhưng rồi ghìm lại được. Mặc! Tôi nhủ thầm, muốn đến đâu thì đến!
Bách Hoa Tửu
Phố Núi, đêm chìm sâu, tĩnh lặng, những ngọn đèn trên mái nhà dưới thung lũng lấp ló ẩn hiện trong màn sương dày bao phủ, khiến cho tôi cảm tưởng như vạn ngàn tinh tú nằm ngay dưới chân mình. Tôi ngửa mặt nhìn lên, bầu trời đen thẳm, trăng hạ tuần lơ lủng mảnh như chiếc lá rơi vào khoảng không bao la.
Lên tới đỉnh dốc, em dẫn tôi rẽ vào đường mòn. Lối hẹp không thể đi sóng đôi, ánh trăng yếu ớt xuyên qua tầm lá thưa rải nhẹ trên mặt đường. Em quen lối nên bước khá nhanh. Tôi lẽo đẽo theo sau, đôi giày “lười” lúc lúc chực tuột khỏi chân. Tới một cánh rừng lá kim. Gió thổi từng đợt, rừng cây xao động, âm thanh u ơ, rin rít nấc nghẹn từng chập, từng chập, như tiếng cô hồn nỉ non lúc xa, lúc gần, vòng vọng theo gió đưa.
Vừa đi tôi vừa tự hỏi: Không biết em dẫn tôi đi đâu và định làm gì? hay em là … ma? Thứ ma lai, ma xó, ma cà rồng… chuyên dẫn rủ những người ưa thích vào rừng sâu để cán cổ hút máu? Chắc không phải- tôi tự nhủ. là ma thì làm sao lại có thể hữu hình như vậy. Tôi chẳng đã cùng em bạo liệt, cuồng si, mê dại đến thế rồi sao? Hay em muốn dẫn tôi vào một bãi cỏ êm, giữa thiên nhiên kỳ thú, nơi hoàn toàn thanh tĩnh để thỏa mãn cơn đam đắm của dục tình?
Bỗng nhiên, rất nhiều những giả thuyết sáng, tối nảy sinh trong đầu tôi. Trong khi đó, cái bóng mờ ảo của em như ma trơi, lúc ẩn, lúc hiện, tháp thoáng trong rừng cây phía trước.
Tới một triền dốc, em dừng lại. trước mắt tôi, ven trảng núi trống trơn, một bãi tha ma hiện ra. Dưới ánh trăng, những nấm mồ lạnh lẽo, chơ vơ, lạc lõng, cao thấp, lô xô, lếch xếch ngổn ngang nằm dọc theo triền núi, từng đợt gió hoang từ thung sâu thổi ràn rạt, khiến những phiến lá tầm ma thanh mảnh mọc trên đỉnh mộ phơ phất, vẫy lùa như làn tóc rối bời chưa kịp chải.
Tôi rùng mình hỏi: “Sao lại tới đây? – “Đây là thế giới của em!”
Trời ơi! Câu nói lạnh lùng toát ra từ cửa miệng em làm tóc gáy tôi dựng đứng. Dẫu từng là chiến binh, dẫu từng bao lần gần kề cái chết trong chiến trận, nhưng quả thực chưa bao giờ tôi gặp cảnh này.
“Đây là nghĩa địa dành cho những người mắc bệnh S (1)” – Vừa nói em vừa kéo tôi đi vào giữa lối hẹp của những nấm mồ “Anh có biết lần đầu tiên khi biết mình bị mắc căn bệnh ấy, em nghĩ gì không?” Tôi chưa biết trả lời ra sao, em nói tiếp: “Chán chường và tuyệt vọng. sau bao đêm mát ngủ, em thề sẽ phải trả thù, trút phẫn uất vào đủ một trăm thằng đàn ông. Và… và đêm nay anh chính là người cuối cùng. Khi em bỏ cánh hoa vào bình rượu, anh đã là người thứ một trăm, phần kết cho một nỗi căm hờn…”
Toàn thân tôi ớn lạnh! Cũng may tôi chưa kịp…
“Nhưng sao em?…” – Câu hỏi tôi nghẹn nấc.
“Xin anh đừng nghĩ em thánh thiện. Chẳng qua, đó là vì những vần thơ anh đã tặng cho em”. Tôi ngỡ ngàng: “Vì thơ cuả anh?” – “Đúng! – Em khẳng định- Suốt một đời bán hoa, đây là lần đầu tiên em được một người tặng thơ mà không phải tặng tiền.” – “Anh không hiểu?”…- “Anh có biết không? Suốt đêm em đã đọc những bài thơ của anh. Em không nghĩ bây giờ trên đời này lại có thứ người ngây ngô, ngốc nghếch đến vậy. tình yêu quê hương và tình yêu đôi lứa trong những vần thơ anh viết lam cho em xúc động. Anh đã cho em trở lại đứa bé con ngày xưa khi cắp sách tới trường , anh cho em về với cô thôn nữ lần đầu tiên hẹn hò với người trai làng bên bến sông quê… Lâu lắm rồi, lâu lắm rồi em mới lại tìm thấy cảm giác thèm muốn hiến dâng trọn vẹn. Ôi, giá chi phần người trong em đừng trỗi dậy…Ôi, giá chi anh là thằng đàn ông khốn nạn như bao thằng đàn ông khốn nạn khác, ném tiền rồi vấy lên thân xác em những gì cần giải thoát. Còn em, hân hoan cùng cảm giác là niền vui đắc thắng được trả thù”.
Em dừng lời, bàn tay em cầm tay tôi nóng rực, có lẽ em quá phẫn cảm. Chợt em buông tay tôi ra, quay lại đứng đối diện với tôi: “Em vốn là gái quê mà anh. Năm mười sáu tuổi em theo gia đình lên đây khai hoang. Lúc ấy, cái Phố Núi này mới có dăm nóc nhà, vài chục hộ sống quây quần. Không đông đúc, ồn ào náo nhiệt nhưng thanh bình, êm ả làm sao…”
Giọng của em bỗng dưng thật nhẹ, thật nhẹ, âm thanh rên rả khuất chìm vào những vùng tối lịm… Bỗng tôi nhìn thấy nhòa trong màu chết, dưới ánh trăng hạ tuần, phía vực sâu trước mặt, một dải mây bềnh bồng, mỏng tang, hình chiếc khăn phu la theo gió vẫy đùa…
“…Anh nhìn đi, anh nhìn đi…” – Giọng em trỏ nên nghẹn ngào, khắc khoải: “Những người nằm nơi đây, đa phần là gai làng chơi. khi sống, họ là những thiếu nữ xinh đẹp, đoan trang, thùy mỵ. Họ muốn có một cuộc đời thật đẹp, nhưng vì hoàn cảnh và số phận trớ trêu không cho họ sống theo ý muốn. Cũng như em!… Cũng như em!…
Vạt mây hình chiếc khăn phu la tan loãng, lời em nghẹn tắc, chới với, em chực ngã, tôi vội vàng bước tới, dang tay đỡ tấm lưng thon thả, một cảm giác ấm nồng từ người em lan sang, xua đi cái lạnh giá run rẩy từ nơi tôi….
Tác giả: Nguyễn Nhuận Hồng Phương – Người thực hiện: Hải Yến

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *