Radio Online – Đêm Hà Nội trời lộng gió, Hải bước đi thong dong trên con đường cạnh Hồ Tây. Anh thấy tim mình đập rộn ràng khi nhìn lọn tóc của Hương tung bay. Phải rất lâu rồi Hải mới được sống trong cảm xúc này. Nó mạnh mẽ đến mức anh đã nghĩ hình như tất cả những gì trước đây mình có không phải là tình yêu. Nó cuồng nhiệt tới mức mỗi lần đi bên Hương, Hải muốn giũ bỏ quá khứ, giũ bỏ mối quan hệ với một người con gái mà tới giờ anh vẫn bị ràng buộc. Anh muốn mình trở thành kẻ tàn nhẫn, khốn nạn miễn sao có dược cái danh phận của một chàng trai không bị bó buộc để yêu Hương… Nhưng Hải không đủ can đảm để làm được, vì thế mà Hải mới quặn thắt nỗi đau giữa hai chiều thương nhớ…
– “Em có lạnh không? Khoác áo của anh vào”
Hải cới chiếc áo của mình khoác lên vai Hương. Cô im lặng nép vào vòng tay anh đầy thẹn thùng. Hải biết tình cảm của Hương dành cho mình. Có lẽ thứ mà hai bên cần bây giờ không phải là đoán định em đối phương có yêu mình không mà chỉ là một câu thú nhận mà thôi. Nhưng cả hai đều không dám nói. Có một rào cản vô hình cứ chặn ngăn ở giữa. Không ai đủ can đảm để vượt qua dù trái tim thổn thức những yêu thương.
– “Anh”
– “Có chuyện gì vậy em”
– “Anh… có yêu em không?”
Phải yêu anh nhiều đến thế nào thì một cô gái hiền lành như Hương mới dám mở lời để hỏi câu đó. Có lẽ Hương đã phải chờ đợi quá lâu một lời thú nhận tình cảm. Cô ấy cũng chỉ là một người con gái.
Một phần đời có hai người con gái
Trên chiếc ghế đá, Hương cố gắng nói được những lời đó dù bản thân Hương vốn là cô gái khá nhút nhát. Sự mạnh bạo khác thường này của Hương càng làm Hải thêm xúc động. Bởi vì anh biết, phải yêu anh nhiều đến thế nào thì một cô gái hiền lành như Hương mới dám mở lời để hỏi câu đó. Có lẽ Hương đã phải chờ đợi quá lâu một lời thú nhận tình cảm. Cô ấy cũng chỉ là một người con gái. Cô ấy không thể đi dạo cùng Hải hàng đêm nhưng không có một danh phận nào cả. Hải đã quá ích kỉ và hèn nhát. Nếu chưa thể dứt khoát đến với Hương sao anh cứ xích lại gần cô nhiều đến thể để rồi làm cô đau khổ. Lẽ ra, nếu không thể nói một lời yêu thì Hải không được phép gieo hi vọng và hẹn hò như một đôi tình nhân với Hương. Hải biết điều đó nhưng tình yêu mãnh liệt không cho Hải ngừng gặp mặt. Vì anh cảm thấy mình héo honk hi chỉ 2 ngày không được nhìn thấy nụ cười của Hương.
Không trả lời câu hỏi của Hương, Hải đưa gương mặt mình sát lại cô. Anh tìm một bờ môi để đặt lên đó nụ hôn. Có lẽ lúc này, đó là câu trả lời tốt nhất. Anh sẽ không phải nói ra bằng lời câu nói biến anh trở thành kẻ phản bội với người cũ mà vẫn đủ để Hương hiểu rằng anh có yêu cô hay không. Nhưng trên tất cả, sau câu hỏi của Hương, cái cảm giác duy nhất mà Hải muốn có lúc này là được hôn lấy cô, ôm cô thật chặt để cảm nhận tình yêu ấy bùng lên. Vì biết đâu đấy, câu chuyện của đêm nay sẽ là điều đáng nhớ nhất với tình yêu ngắn ngủi của hai người.
Hương nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn say mê của Hải… Nước mắt của cô cứ thế lăn dài
– “Anh không trả lời vì… chị ấy phải không?”
– “Em biết mọi chuyện rồi à?”
Hải ngạc nhiên khi Hương hỏi điều đó. Vậy là đã rõ. Cô ấy biết mọi chuyện nhưng vì chờ đợi quyết định của Hải nên vờ như không hay điều gì. Hải thấy thương Hương vô cùng. Người con gái ấy đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi khi yêu anh trong câm lặng.
– “Em không muốn trở thành kẻ thứ ba nhưng em cũng không muốn mất đi người mình yêu thực sự. Vì vậy, anh hãy cứ suy nghĩ. Anh hãy xem em và chị ấy, anh yêu ai nhiều hơn. Nếu như tình cảm của anh và chị ấy nặng hơn với em, em sẽ ra đi. Nhưng nếu anh cảm thấy rằng yêu thương giữa chúng mình có sức nặng hơn, xin hãy đừng buông tay dù em biết khó khăn là rất nhiều”.
Hải ôm Hương vào lòng, cả hai bật khóc trong đêm, trên chiếc ghế đá cạnh hồ.
Một phần đời có 2 người con gái
*****
– “Tối qua anh đi đâu vậy, em điện thoại cho anh mà không được?”
Hải lảng tránh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt dò xét của Lan.
– “Anh tới nhà thằng bạn cũ chơi, hai đứa uống vài chén, sau đó ngủ quên mất. Điện thoại thì hết pin nên em gọi không được mà thôi. Sáng dậy anh chẳng gọi cho em luôn còn gì…”
Trước lời giải thích của Hải, Lan có vẻ không hài lòng nhưng cô vẫn hòa nhã:
– “Anh biết không, chẳng hiểu sao em có cảm giác càng ngày càng xa anh, càng không thuộc về thế giới của anh. Anh làm gì, ở đâu, gặp ai em cũng không hề hay biết. Em chỉ như một người ngồi và chờ đợi khi nào anh có thời gian sẽ liên lạc. Em đang tử hỏi rốt cục em có phải là người yêu của anh không nữa”.
– “Em đừng đa nghi quá, không có chuyện gì đâu. Anh vẫn vạy mà”
– “Em hi vọng sẽ không có một bí mật nào đó mà anh muốn giấu em”
Chuyện tình vụng trộm với Hương làm Hải dằn vặt bản thân
Lan bước về phía gian bếp đi dọn dẹp đống đồ ngổn ngang trong đó. Hải cảm thấy sợ những khoảnh khắc như thế này. Hải ước giá mà Lan cứ nổi khùng lên, chửi bới, quát tháo hoặc trì triết anh thì có lẽ anh sẽ có cái cớ để mà hết yêu Lan. Nhưng cô lúc nào cũng hiền hòa, cũng nhẫn nại với Hải. Cô luôn chịu mọi thiệt thòi, tủi hờn dù cho từ ngày quen Hương, Hải đã vô tâm thật nhiều. Lan cứ mãi như thế này thì làm sao Hải có đủ can đảm để mà nói rằng anh đã không còn yêu cô như ngày đầu nữa. Nỗi đau khổ là ở chỗ đó. Hải không còn yêu như ngày đầu nhưng cũng không có cảm giác ghét chán yêu vì Lan quá tốt.
Hải cảm thấy mình trơ trẽn và khốn nạn khi càng ngày khả năng nói dối của anh càng tăng lên. Những lần đầu Hải còn ngượng nghịu, còn bối rối, dần dần, Hải nói như thể đó là chuyện hiển nhiên, không mảy may vụng về. Sự thành thạo đó giống như một kẻ Sở Khanh chuyên nghiệp vậy. Nhưng mỗi lần muốn nói ra sự thật, Hải lại không thể nào cất lời nổi khi mà Lan lúc nào cũng nhún nhường và nhẫn nhịn đến như vậy.
Một phần đời có hai người con gái
*****
Lại một đêm nữa Hải nắm tay Hương đi dạo dưới hàng phượng vĩ ở một khu phố quen thuộc. Có biết bao lời muốn nói mà cả hai chỉ đành im lặng. Hải cảm thấy mình có lỗi khi làm cả hai cô gái phải kiệt quệ chờ đợi quyết định của mình. Còn Hương cảm thấy mình có tội khi biết là kẻ đến sau mà vẫn cố hi vọng… Hai con người ấy cứ dằn vặt chính mình nhưng cũng chẳng ai có thể buông tay nhau ra khi chưa nghe từ người kia một lời quyết định.
Tiếng chuông điện thoại vang lên:
– “A lô”
– “Anh đang ở đâu đấy? Hôm nay em thực sự muốn gặp anh, đã bao lâu rồi chúng ta không đi chơi anh có nhớ không?”
– “Nhưng giờ muộn rồi và anh đang bận lắm, để hôm khác đi”
– “Vâng”
Hải hụt hẫng khi Lan đồng ý nhanh đến như vậy. Anh giận cô. Tại sao lúc nào cô cũng hiền lành và nhẫn nhục đến như thế? Sao cô không quát vào mặt anh, không chửi bới kẻ đã quá vô tâm như anh? Còn Hương, sao Hương không nguyền rủa một gã bắt cá hai tay như anh? Sao Hương cũng cam tâm đợi chờ? Hai người con gái ấy quá tốt, bỏ ai, chọn ai cũng đều là không đáng.
Và cứ như thế Lan đi khỏi cuộc đời Hải mà anh không thể nào tìm được.
Hải trở về phòng khi đồng hồ điểm 12h. Cuộc hẹn hò với Hương mang rất nhiều tâm trạng. Nó luôn tràn ngập yêu thương nhưng cũng có biết bao sự nghẹn ngào bởi vì cả hai cùng thấy dằn vặt. Hôm nay, nó lại còn có thêm một chút tội lỗi nữa khi Hải phũ phàng từ chối Lan để cuộc vui với Hương trọn vẹn.
Gần 2h sáng, tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi. Hải tỉnh dậy và rồi quáng quàng lao vào viện: Lan tự tử!
Cả một đêm túc trực bên giường bệnh, Hải như người mất hồn. Lần đầu tiên kể từ ngày yêu Lan đến giờ Hải thấy đau đớn đến như vậy. Cái cảm giác sắp mất đi một người quan trọng khiến Hải chỉ muốn mình được chết thay Lan còn hơn là nếm trải tâm trạng tột cùng đau đớn này.
Cuối cùng thì Lan cũng tỉnh lại. Gương mặt cô thất thần khi từ vừa cõi chết trở về. Đôi mắt không chút biểu cảm và không nhìn vào Hải. Anh khóc bên cô và tự trách chính mình. Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, Hải nhìn xuống và nhận ra người nhắn tin là Hương. Anh lặng lẽ bước ra ngoài hành lang và nhắn lại một dòng tin ngắn gọn: “Lan tự tử em ạ!”
Hương tuôn trào nước mắt khi nhận được tin nhắn đó của Hải. Cô khóc trong nỗi ân hận và xót xa. Hương quyết định xóa khỏi danh bạ số của Hải. Từ nay, cô sẽ là một người không quen biết với anh. Dù sao, cô cũng nên làm thế. Tình cảm này có thể nguôi ngoai… nhưng nếu làm tổn thương Lan tới mức đó thì Hương không thể tha thứ cho chính mình. Lan cần Hải hơn cô!
Một phần đời có hai người con gái
*****
1 tuần sau Lan được xuất viện. Ngày ra viện, cô tự động rời đi mà không nói với Hải một lời. Hải vào bệnh viện chỉ nhận được một lá thư gửi lại:“Mình chia tay đi anh ạ. Em không muốn tiếp tục yêu một người mà trái tim họ đã không còn dành cho em nữa”. Và cứ như thế Lan đi khỏi cuộc đời Hải mà anh không thể nào tìm được. Hải không hề biết rằng Lan biết chuyện tình của Hải và Hương. Cô luôn hiền lành và nhẫn nhịn đợi Hải đưa ra quyết định. Cho tới hôm tận mắt nhìn thấy Hải và Hương tay trong tay, cuộc điện thoại đó giống như một phép thử, để xem Hải sẽ đến với ai khi có hai người cùng cần anh lúc đó. Và khi Hải từ chối Lan, cô đã không cho phép mình yêu thương thêm nữa.
Sau phút dại dột vì đau khổ, Lan ra đi, vì cô hiểu cố gắng níu giữ chỉ làm chính cô thêm đau mà thôi. Giờ đây, chỉ còn mình Hải với nỗi nhớ về hai người con gái mà dám chắc nó sẽ là phần đời không bao giờ anh quên!
Di. Linh
Từ khóangười con gái số phận tình yêu
Xem thêm đề xuất
Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè
RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …