Blog Radio 423 – Phía sau một cánh cửa, bạn muốn nhìn thấy gì? Nếu bạn muốn nhìn thấy niềm vui, vậy thì hãy chỉ buồn nốt một đêm thôi nếu ngày hôm nay có điều gì khiến tâm hồn mỏi mệt. Hãy cất giữ niềm hy vọng nếu ngày hôm nay chưa thể hoàn thành. Hãy gói trọn niềm tin nếu ngày hôm nay trải qua suôn sẻ. Không biết có điều gì đợi chờ bạn phía sau cánh cửa, nhưng hãy thức dậy và mở cửa ra bởi ngày mới sẽ bắt đầu và mỗi chúng ta sẽ đều nhìn thấy bình minh.
***
Lá thư trong tuần: Câu chuyện về ba cây chổi – ba điều quan trọng trong cuộc đời mỗi chúng ta
Cây chổi đầu tiên của cuộc đời là hy vọng, chỉ có dùng nó mới quét được đám mây đen trên đỉnh đầu, trả lại cho bạn một khoảng trời trong xanh tươi đẹp.
Cây chổi thứ hai trong cuộc đời chính là tình yêu thương, luôn luôn dùng nó để quét sạch bụi trong trái tim mình, khiến cho trái tim mình tỏa sáng, từ đó sẽ được chứng kiến tình yêu thương tràn ngập trên thế giới này.
Blog Radio 423: Hãy thức dậy và mở cửa ra bởi một ngày mới sắp bắt đầu
Cây chổi thứ ba trong cuộc đời chính là kiên trì, một người trong quá trình theo đuổi những điều mình mong muốn, chắc chắn sẽ có lúc mệt mỏi, chắc chắn sẽ có lúc bước đi chậm lại, mà vào lúc này, đủ mọi cám dỗ sẽ xuất hiện, chỉ có dùng loại chổi “kiên trì” này mới quét sạch được những cám dỗ trên con đường đi của mình để bạn không bị ràng buộc vào những cám dỗ đó, từ đó bạn sẽ đi đến được nơi mình mong ước.
Cuộc đời ai cũng mong luôn được may mắn thành công, nhưng không gì tự nhiên đến. Được sống đã là hạnh phúc. Bởi thế, hãy biết hy vọng để thấy cuộc đời đáng sống, hãy biết yêu thương để thấy mình hạnh phúc, hãy biết kiên nhẫn để theo đuổi những hạnh phúc ấy bạn nhé! (Trích đoạn)
Phía sau một ô cửa, bạn muốn thấy điều gì?
Tôi là một người thích quan sát. Đối với tôi, mỗi thứ tồn tại đều mang một ý nghĩa nào đó, thậm chí là đa nghĩa, theo cảm nhận của nhiều người. Tôi thường quan sát những ngôi nhà mỗi khi đặt chân đến vùng đất mới. Bởi phía sau những ô cửa, luôn mang lại cho tôi những trải nghiệm tuyệt vời.
Phía sau ô cửa màu nâu đất mà bố tôi tự tay bào gỗ, quét sơn, có tiếng cười của hai đứa trẻ đang cùng nhau chơi trò ú tìm, có hình dáng của một người mẹ nhìn hai đứa con đùa vui để mỉm cười, có những bữa cơm quây quần bên nhau, có những buổi tối người chị dạy người em học bài, mẹ đan khăn len và bố ngồi đọc sách, một không gian yên bình. Tôi sẽ không bao giờ biết được rằng mình may mắn nếu không mở cánh cửa màu nâu đất ấy và nhìn ra bên ngoài.
Phía sau cánh cửa của tôi, có những cuộc sống vẫn đang trôi qua mà tôi chưa từng nhìn thấy. Đó là cậu bé đánh giày đi chân trần trên nền gạch, đứng co ro trước một quán cà phê đối diện ngôi nhà của tôi để đợi chờ ai đó trong số nhiều vị khách ngôi nhâm nhi cà phê vui vẻ gật đầu, bỏ chân ra khỏi đôi giày, đi đôi dép tổ ong mà cậu bé đang cầm trên tay.
Đó là một người phụ nữ oằn mình đẩy chiếc xe hoa quả trên con phố nhỏ, lách qua những người đi đường, chậm lại và chờ đợi ai đó cất tiếng gọi mua hàng.
Blog Radio 423: Hãy thức dậy và mở cửa ra bởi một ngày mới sắp bắt đầu
Đó là một người bạn gái mặc đồng phục học sinh, tay cầm tập vé số, ngần ngại đợi chờ ai đó hứng thú với những cơ may. Đó là những chiếc xe lướt nhanh qua mắt tôi, đó là những khuôn mặt đang cười, và cũng có nhiều người thẫn thờ muốn khóc.
Phía sau một ô cửa khác, qua lớp kính trong veo, trong một lúc bất chợt ngồi tựa ban công, tôi thấy một cô gái, trạc tuổi tôi đang ngồi khóc. Cô ấy khóc rất nhiều, và chỉ khóc một mình. Tôi không thấy ai đó đứng bên cạnh để vỗ về cô ấy, cô gái chỉ rời khỏi vị trí mà tôi nhìn thấy, khi đã đưa tay gạt nước mắt, lặc nhẹ đầu và kéo chiếc rèm phủ kín lớp kính bên ngoài. Tôi cũng có những ngày như thế. Nhốt mình lại trong phòng, nếu không phải cuộn mình trong chăn, vùi mặt vào gối để âm ỉ khóc, tôi cũng chọn một góc nào đó trong căn phòng, nơi mà tôi có thể ngồi thu mình đến mức không thể hơn, đan tay bó gối và cứ thế để nước mắt tự rơi. Căn phòng kín bưng, không một chút ánh sáng nào nếu tôi không bật công tắc điện. Tôi không biết phía sau cánh cửa phòng, cô em gái đang sốt ruột ghé sát tai vào cánh cửa, chỉ mong nghe thấy tiếng tôi trả lời. Tôi không biết mẹ đang đứng ngồi không yên khi cô con gái lớn im lặng nhốt mình trong phòng. Tôi không biết ngoài trời đã tối, bố đã về nhà và tỏ ra bực bội khi thấy tôi không chịu mở cửa, nhưng vẻ lo lắng in hằn trong đôi mắt bố.
Phía sau nhiều cánh cửa, có những niềm vui tròn đầy, cũng có những uể oải đan xen.
Tôi sẽ chẳng biết rằng thế giới này sẽ có niềm hạnh phúc giản đơn đến thế!
Đó là nụ cười của một người phụ nữ vùng cao, chỉ tay về phía ngôi nhà của mình và chia sẻ “chỉ cần giữ được lửa là sẽ thấy ấm lòng”.
Phía sau cánh cửa gỗ của nhà sàn, là ánh lửa của bếp đun làm no cái bụng, làm ấm cái tay và làm nheo mắt cười của những người sống trong ngôi nhà ấy.
Đó là cái nắm tay rất chặt của một cụ già không còn đi vững được, đôi mắt cụ hấp háy niềm vui khi thấy có khách đến chơi nhà, ôm chặt và chuyện trò với cụ.
Đó là một em bé cố đẩy chiếc cửa sắt lớn, cầm theo một chiếc bánh bao, đặt vào tay một bác trai vẫn còn ngồi dựa lưng vào tường để tìm khách vá xăm xe đạp. Và còn nhiều nữa những điều đáng trân quý trong cuộc đời này ở phía sau ô cửa.
Tôi gọi là phía sau một ô cửa, có thể là phía bên trong một ngôi nhà, khi tôi đứng bên ngoài và nhìn vào nó; cũng có thể là mọi thứ đang diễn ra khi ai đó ở phía bên trong và nhìn ra ngoài. Nhưng chắc hẳn, phía sau mỗi ô cửa, là một cuộc sống. Tôi thích một câu nói “Khi bạn mở cánh cửa này ra, hoặc là cuộc đời nở hoa, hai là cuộc sống bế tắc”. Nếu là bạn, bạn muốn chọn điều gì phía sau một ô cửa. Lựa chọn một cuộc sống nở hoa, chắc hẳn thế gian này sẽ không có những điều phiền muộn.
Nhưng cuộc đời thật, vẫn có những bế tắc không thể nào đoán trước, bạn sẽ làm gì?
Rất nhiều người chọn cách buông xuôi, giống như tôi những ngày chỉ biết đến cuộc sống trong ngôi nhà của chính mình phía sau cánh cửa màu nâu đất. Thế nên sẽ dễ sốc khi gặp phải khó khăn, mà không biết rằng, khó khăn của mình chẳng thấm vào đâu so với rất nhiều người khác. Nhiều người nhốt mình trong màn đêm đen đặc, ngày cũng như đêm, đêm mãi chẳng tới ngày, để mặc cho đến khi nỗi buồn tự trôi mà không biết càng bó buộc bản thân thì nỗi buồn không thể thoát. Chúng ta không biết, mỗi một người đều sở hữu tài sản giống nhau, đó là quỹ thời gian 24 giờ, chỉ khác nỗi mỗi người sẽ có một cách riêng để trài qua một ngày. Có người kéo dài màn đêm trong nỗi buồn, có người tích niềm vui bằng cách trở về sau khi cả không gian chìm vào giấc ngủ.
Phía sau một cánh cửa, bạn muốn nhìn thấy niềm vui.Vậy thì hãy chỉ buồn nốt một đêm thôi nếu ngày hôm nay có điều gì khiến tâm hồn mỏi mệt. Vậy thì hãy cất giữ niềm hi vọng nếu ngày hôm nay chưa thể hoàn thành. Vậy thì hãy gói trọn niềm tin nếu ngày hôm nay trải qua suôn sẻ.
Không biết có điều gì đợi chờ bạn phía sau cánh cửa, nhưng hãy thức dậy và mở cửa ra. Bởi ngày mới sẽ bắt đầu, mỗi chúng ta đều nhìn thấy bình minh.
Chuyển thể từ bài viết của Rubby Vân Anh – Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh và phát triển bởi blogradio.vn – VNNPLUS
Nguồn: Blogradio.vn
Từ khóablog radio 423 mùa xuân
Xem thêm đề xuất
Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè
RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …