Bài nổi bật

Chàng Kiến Trúc Sư Trẻ Và Người Đẹp – Fazil Iskander

Truyện đêm khuya – Sau khi tốt nghiệp đại học ở Moskva, kiến trúc sư trẻ Pavel Bogatyrev chuyển đến một thành phố Trung Nga. Anh đến đây theo sự điều động. Làm việc được độ nửa năm, anh đã có một số bạn bè từ giới trí thức địa phương và kiếm được những bộ quần áo nhập khẩu rất vừa vặn. Đấy là những thứ anh chưa bao giờ có. Nhưng chiếc áo bành tô của anh thì vẫn thuở sinh viên, đã cũ như bao tải.
Có lần, một trong số người bạn mới rủ anh đến trường đại học sư phạm địa phương dự lễ hội gì đó. Bắt đầu khiêu vũ. Trong buổi khiêu vũ, anh nhận thấy người nhìn anh khá bạo dạn là một cô gái tương đối xinh. Nàng nhìn anh qua vai người bạn trai nhảy cùng cứ như người từ bên kia rào chắn, hễ vượt qua là trượt ngã.
Những cái liếc của nàng như thể reo lên kinh ngạc bởi những gì nàng chưa bao giờ biết trước khi thấy anh. Hình như nàng ngỡ anh đang còn là sinh viên và lại càng ngạc nhiên hơn, sao trước đó chưa bao giờ thấy anh. “Anh đã lạc lối vào đâu? Đến với em, nhanh nhanh!” – đôi mắt xanh mọng mở to như muốn kêu lên điều ấy.
Độ mươi phút sau anh đến mời nàng cùng nhảy, hai người nhún nhảy khá lâu giữa cuộc khiêu vũ và trò chuyện rất thoải mái. Sau đó, anh chị dạo bước khắp các hành lang của trường và còn ghé vào một phòng học trống trơn và ngồi bên nhau.
Trong phòng học tịnh không một bóng người, bên một cô sinh viên duyên dáng, anh cảm thấy rất rõ là bây giờ đây, mình có ôm và hôn nàng cũng được và nàng không ẩy ra đâu. Đó là điều hoàn toàn rõ.
Nhưng anh không định thúc đẩy sự việc. Nàng để ý đến anh hơn tất cả các chàng trai trẻ khác. Thật là tuyệt, vì cái đẹp hòa quyện với sự mẫn cảm trong nàng.
Qua chuyện trò, thấy rằng nàng đã chờ đợi anh đến thành phố này, và cũng chính vì thế mà anh đã đến. Rõ ra là nàng ưng anh. Một cô gái mẫn cảm, anh nghĩ. Phải nói là nàng đưa anh vào cái phòng học trống không ấy là để nhận từ anh bài học tình yêu đầu tiên. Anh nghĩ thế. Nhưng anh không muốn lấy phần mình từ bài học ấy, bởi vì phòng học vốn không khóa không then, và những sinh viên khác với những bài học của mình có thể vào đấy.
Khiêu vũ xong anh tiễn nàng về. ở khoang giữ áo ngoài, anh nhận và đưa cho nàng chiếc áo lông nhẹ bỗng và mặc vào người chiếc bành tô của mình. Ngay lúc đó, nơi đuôi mắt của anh kịp nhận ra vẻ bất ngờ khó chịu của người đẹp. Chiếc bành tô cũ kỹ thô kệch như chiếc bao tải đã trùm kín bộ comples rõ đẹp của anh. Anh nghĩ thầm, không thiếu ý hài hước: thể nào cô nàng cũng tưởng chiếc áo bành tô này, hoặc bộ comples này đã khoác nhầm vai? Hay là anh chàng này đã mạo nhận là kiến trúc sư?
Chàng Kiến Trúc Sư Trẻ Và Người Đẹp – Fazil Iskander
Tất cả những điều đó lóe lên trong đầu nhưng không làm anh hoang mang cho lắm. Anh không tin rằng có thể có một tình yêu lý tưởng bất kể đến chiếc áo khoác ngoài nào. Dẫu vậy anh cũng vẫn cho rằng lúc ở trong phòng học, mình kiềm chế quá mức, ấy là một nước cờ sai. Lúc đó phải có một phong cách tấn công mạnh mẽ hơn thì mới đúng. Hình như nàng đã chờ đợi điều đó trong khi chưa biết gì về bộ mã ngoài là chiếc bành tô của anh.
Anh tiễn nàng về nhà. Hai người vẫn trong không khí buổi khiêu vũ, lúc còn chưa biết gì về chiếc áo bành tô của anh, đã hẹn nhau cùng đến dự một tối vui ở nhà anh bạn của anh. Nàng hào hứng nhận lời, hơn nữa, nàng có nghe danh ngôi nhà sắp đến. Đó là một gia đình có tiếng ở thành phố này.
ở thềm cổng chính, anh hiểu hôn nàng lúc này là không thể. Chiếc áo bành tô đã gây cản trở. Anh nhũn nhặn chào nàng và thấy rõ nàng hàm ơn anh về sự kiềm chế. Bằng những gì nàng đã trao anh trong phòng học, lúc còn chưa biết gì về chiếc áo bành tô của anh, lẽ ra lúc này anh có thể bạo dạn hơn. Nhưng bây giờ thì nàng thấy rõ rằng anh muốn đòi truy lĩnh. Nàng có vẻ cảm kích vì lúc chia tay anh dám bạo dạn khác thường, nắn vuốt lại khăn quàng nơi cổ nàng, quả thực, anh vẫn có cảm giác nàng muốn né tránh đụng chạm vào chiếc áo bành tô của anh. Sau đó thì nàng chạy như bay lên tầng của mình.
Cái tối vui ở nhà người bạn, anh đến cùng nàng và vẫn mặc chiếc bành tô đó. Cô bạn gái của chủ nhà gật đầu chào anh với vẻ hân hoan khích lệ nhưng kín đáo. Anh biết cô ta mê mình. Nhưng cô ta lại là người yêu của bạn mình nên anh không bao giờ tiến một bước nào về phía cô ta, mặc dù cô ta mê mình. Lắm lúc anh có cảm giác cô ta đang mong đợi ở anh bước tiến đó. Nhưng chuyện ấy không thuộc quy tắc sống của anh. Và bây giờ, cái gật đầu khích lệ là cử chỉ hàm ơn vì anh đã ngả sang cô gái khác. Nếu anh chê em, thì chỉ có đến với cô này mới được, dường như cô ta muốn nói thế.
Sau đó là cuộc nhậu vui vẻ, có hơi men và khiêu vũ. Cô gái của anh rất hay nhảy với một người còn trẻ nhưng đã thành nhà báo nổi tiếng trong thành phố. Hai người nhảy rất đẹp đôi, hầu như không muốn bỏ phí thời gian cho những tình cảm táo bạo. Mà anh nhà báo đó có mang vợ đi theo.
Chàng kiến trúc sư trẻ cảm thấy đỏ mặt tía tai vì cơn ghen ập tới. Anh cố uống cho thật nhiều, nhưng rượu cũng chẳng giúp được gì: càng uống, anh càng thấy cơn ghen sôi sục. “Mới chỉ gặp nhau có hai lần – anh tự nhủ – đã có gì ràng buộc đâu, mà mình có yêu nàng đâu. Cớ sao lại ghen nhỉ?”
Dẫu sao thì anh cũng muốn ngăn chặn một cái gì đó và mời nàng nhảy cùng, tuy đã sớm dự cảm về một sự phá sản.
– Anh nhảy cục mịch lắm. – Trong lúc nhảy cùng, nàng bỗng buột miệng bằng một giọng ngực trầm từng khiến anh xao xuyến trước đó. Câu nói của nàng như ám chỉ chiếc áo bành tô của anh. Trên thực tế, anh nhảy tồi thật. Nhưng hôm ở trường, hai người đã nhảy với nhau khá là lâu mà nàng đâu có nhận xét gì. Khi đó, những động tác vụng về lại được coi như sự bất cẩn tân kỳ của người thủ đô. Nhưng sau đó, nhìn thấy chiếc bành tô, nàng mới hiểu ra ở anh chẳng có mùi bất cẩn tân kỳ nào cả. Và nàng hình như còn nói thẳng như thế một lần nữa.
Thế là anh hết muốn nhảy cùng nàng, và nói chung là không ra nhảy nữa. Nàng tiếp tục nhảy cùng với tay nhà báo nọ. Cô vợ nhà báo muốn giấu nỗi ghen giở đủ trò đỏng đảnh với chủ nhà, khiến anh chàng đã ngà ngà say phải đầu hàng và không rời mắt khỏi ả. Đến lượt mình, cô bạn gái của chủ nhà cũng phải dằn cơn ghen của mình lại, cứ nhảy như điên, rốt cuộc bị sái cổ chân phải dìu đến ghế đi-văng.
Lại tiếp tục uống và nhảy. Và cô gái tội nghiệp bạn của chủ nhà ném về phía chàng kiến trúc sư trẻ cái nhìn đầy buồn bã và trách móc.
Cái nhìn của cô hàm ý: “Nếu như anh biết để ý đến em đúng lúc thì em đã chẳng bận gì. Bây giờ thì cả hai ta cùng khổ”.
Thông minh làm sao, – anh nghĩ về cô ta – hóa ra cô ta cũng nắm bắt được toàn bộ mắt xích và hiểu ra mối tương tác của những điều xảy ra. Chỉ có mỗi hai người ấy là không chịu hiểu gì. Cô người đẹp của mình và anh chàng nhà báo chẳng ra gì nhưng lại được thời ấy. Họ tiếp tục nhảy làm như chẳng có chuyện gì. Chàng kiến trúc sư trẻ với tay lấy một ly rượu.
Sau bữa đó, anh đưa nàng về nhà. Trong đầu anh còn tương đối rõ ràng là phải để ý đến bước chân thập thững của cô. Mặt hè láng một lớp băng nên khá trơn, cầm tay nàng mà anh thấy như không dính dáng gì cả, anh vẫn giữ cái cảm giác của một giấc mơ hãi hùng, trong một điệu nhảy bẽ bàng và gượng gạo.
Về ý định hôn nàng trước cổng, thôi khỏi bàn đến nữa. Bây giờ nàng đã thành xa xôi, như Bắc Cực. Muốn đến với nàng, mà lại trong chiếc áo bành tô này, là điều hoàn toàn không thể. Chào bái biệt nàng, anh đi ngay về nhà, không nói gì về khả năng gặp lại.
Song, những thử thách của tối hôm đó vẫn chưa chịu kết thúc ở đấy. Đêm đã rất khuya. Anh nhận thấy, cách nhà nàng không xa có hai người đi tới. Hóa ra họ đến xin anh điếu thuốc. Anh chìa ra cả bao và tự rút lấy một điếu. Gió thổi rất mạnh nên anh xòe diêm châm cho mình trước rồi chìa điếu thuốc cháy đỏ cho một người châm. Người này châm thuốc khá lâu, và tim chàng kiến trúc sư trẻ đập rộn, anh buồn bã hiểu ra: thể nào cũng có chuyện! Rốt cuộc, tay kia cũng châm thuốc xong và hất hàm, đường đột ra lệnh:
– Giờ, cởi áo bành tô ngay, đồ đểu!
Nỗi sợ ập đến. Nhưng anh lại thấy hăng hái và vui vẻ. Dẫu sao cũng có người hỏi thăm đến chiếc bành tô của anh!
Hắn bất ngờ đạp anh một cú rất mạnh và quay sang kéo tên thứ hai vào trận. Nhưng tên này tỏ rõ ý tránh xung đột.
– Thôi nào, thôi nào, không nên đùa, – hắn làu bàu và dìu chiến hữu của mình đi.
Chàng kiến trúc sư trẻ về đến nhà trót lọt. Anh kinh ngạc: giá như thằng du thủ du thực ấy vòi tiền, có lẽ anh đã thí cho nó nốt mấy tờ còm của mình. Mà khi đòi anh cởi áo bành tô, hắn thọc tay vào túi áo bông, trong đó chắc là có dao găm. Nhưng chúng không thèm lấy chiếc áo bành tô ấy!
Sau đêm đó, anh còn gặp nàng mấy lần ngoài phố. Đó là lúc tan học, và luôn có một tốp sinh viên nam ăn diện tháp tùng nàng. Thỉnh thoảng còn thấy một cậu sinh viên bảnh bao đi bên nàng. Chàng kiến trúc sư trẻ gật đầu lịch sự chào nàng, nàng cũng gật đầu chào lại, rồi đi qua mặt nhau.
Được độ hai tháng. Anh thay chiếc bành tô bằng một chiếc áo ngoài mỏng hơn, bởi vì mùa xuân đã đến. Điều đó đã chẳng thay đổi được gì mà anh vẫn cứ nghĩ đến nàng. Anh không sao quên được cái cảm giác kỳ diệu lạ lùng khi hai người làm quen với nhau và thì thầm trò chuyện khi ngồi trong phòng học. Có lẽ bí quyết hạnh phúc đã hé mở ra với anh nhưng rồi đóng sập lại ở chỗ gửi áo ngoài. Và anh không thể quên điều đó. Nhưng rốt cuộc thì anh đã hết hứng nghĩ đến nàng. Anh quyết định loại nàng ra khỏi đầu và thôi chào khi thấy nhau. Lần đầu tiên thấy anh đi qua không chào, nàng ngạc nhiên, mở to mắt hồi lâu, khiến anh thấy thinh thích. Anh ngỡ mình đã đặt nàng vào đúng chỗ.
Đám sinh viên ăn diện tiếp tục ầm ĩ tháp tùng nàng về nhà. Nàng là nữ hoàng của họ. Thỉnh thoảng, cậu sinh viên nọ một mình tháp tùng nàng, khi bên nàng, nom anh ta bước đi thật hân hoan, đắc thắng!
Chàng kiến trúc sư trẻ tiếp tục cô đơn và ủ dột bước qua mặt nàng mà không chịu chào hỏi. Anh thấy, lần nào nàng cũng chăm chú nhìn theo mình và có ý chờ đợi một điều gì.
Hình như, nàng tin rằng tính ngoan cố của chàng kiến trúc sư trẻ đã đi quá xa. Phải chăng nàng không thể tin được là sự duyên dáng của mình đã không còn tác động đến ai đó. Có vẻ như nàng sẵn lòng tha thứ cho anh về chuyện chiếc bành tô cũ kỹ. Hơn nữa, trên người anh bây giờ đã là một chiếc áo khoác ngoài hoàn toàn lịch sự. Trước mắt còn cả một mùa hè dài, và rốt cuộc thì chỉ dịp vào thu là anh đã có thể sắm một chiếc bành tô mới. Nhưng anh đang còn trẻ lắm, và anh đã ngán lắm cái cảnh lẻ bóng một mình!
Chẳng lâu sau, chàng kiến trúc sư trẻ quen một cô gái dễ thương và giữa họ bắt đầu một cuộc tình khá là nồng nhiệt. Cô này không những không khinh rẻ chiếc áo bành tô cũ kỹ của anh, mà còn sử dụng đến nó nữa. Trong căn buồng xép anh ở thường là rất lạnh lẽo, họ nằm bên nhau và đắp thêm chiếc áo bành tô lên trên. Tuy nhiên anh vẫn không quên được người đẹp nọ, dẫu có phần xấu hổ về điều đó.
Chàng Kiến Trúc Sư Trẻ Và Người Đẹp – Fazil Iskander
Một lần, anh cùng người yêu đang sánh bước trên phố thì thấy người đẹp cùng cậu sinh viên nọ đang bước những bước khải hoàn đi tới. Nàng trông thấy anh trước, từ xa, và tỏ ra sửng sốt. Nàng gạt tay người đồng hành của mình, như là đã bỏ cậu ta và rảo bước, gần như chạy cắt ngang những người qua đường, tiến đến gần anh. Cậu sinh viên bị bỏ rơi không hiểu gì, chỉ dừng chân và trố mắt trước mấy người vừa gặp. Nàng nhanh nhẹn tiến đến chỗ chàng kiến trúc sư mỉm cười thân thiện và ngượng nghịu, đồng thời nhìn như nuốt lấy cô bạn đường của anh.
Trên gương mặt nàng lộ rõ vẻ hoang mang hốt hoảng. Và anh bỗng có ý muốn quên đi hết thảy để bắt đầu làm lại từ đầu! Nhưng anh nắm chặt tay lại. Phải tập trung hết nghị lực, anh mới không mỉm cười đáp lại hoặc băng đến chỗ nàng.
Hiểu rằng cả lần này anh vẫn không có ý định chào hỏi với mình, chỉ cách hai bước chân, nàng bỗng khựng lại, nét mặt sa sầm và bước qua. Cô bạn gái của chàng kiến trúc sư, may thay, không hề để ý gì. Anh thấy – phần thắng đã về mình, song chẳng mang lại một niềm vui nào.
Một người đẹp như thế chắc sẽ chết đi, anh ngây thơ nghĩ, chắc là từ nay đã hoàn toàn không thể tái lập mối tình thân. Những chàng trai khác vị tất đã xứng với vẻ đẹp của nàng. Có lúc anh thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh để sẵn sàng dọn sạch cái thành phố già cỗi này đi, để xây dựng hoàn toàn mới. Những lúc ấy, anh dồn hết trí lực vào đầu những ngón tay để bay bổng trên mặt bàn trước mặt mình, đến tầm cao của kiệt tác do mình tưởng tượng. Như nguồn lực bất ngờ đến với anh, may thay, không ai nhận ra.
Người đẹp đã bị sốc thực sự. Có thể là nàng đã ngã về anh hẳn, bởi vì nàng mới gặp đoạn đường ngoắt ngoéo này lần đầu tiên trong đời. Nàng còn chưa thể hiểu, chưa thể chấp nhận sự thực.
Tối đó, trở về căn phòng xép, anh khát rượu. Sực nhớ còn một chai vang dự trữ, anh lấy ra, nhưng không thể nhớ ra mình đã để cái mở nút bấc ở đâu, phải dùng dĩa khều dần, cái nút bấc kháng cự một hồi rồi cũng phải tòi ra. Trong cuộc chiến đấu giữa chai rượu với con người, bao giờ con người cũng thắng thôi, anh nghĩ và bất giác bật cười một mình. Anh uống chầm chậm hết ba cốc, đến cốc thứ tư thì nhìn vào chiếc áo bành tô đang treo ủ rũ trên đinh móc, bất chợt anh bóp mạnh tay, chiếc cốc vỡ vụn. Mảnh sắc thủy tinh đâm vào lòng tay, máu tứa ra ròng ròng.
Anh mở vòi, ngửa bàn tay dưới dòng nước mát lạnh. Nỗi đau ấm áp, dòng máu ấm áp và dòng nước lạnh mát đã giúp anh định thần. Độ hai chục phút sau, máu đông rồi, anh lấy khăn tay rịt vết thương rồi đi nằm. Lúc này anh mới thực sự ổn định.
Một lần, sau khi đi thăm bạn bè, anh cùng bạn gái vui vẻ trở về căn phòng xép. Sau khi thành thân, đang còn gần như lõa thể, cô bỗng nhỏm dậy khỏi giường, vớ lấy chiếc bành tô của anh và nhảy một vũ khúc vừa hoang dại vừa duyên dáng, nhại lại tất cả các vũ điệu hiện đại. Vũ khúc ấy vừa pha chút hài hước vừa gợi sự phóng khoáng, nên thực sự tự do và có ý nghĩa. Chiếc áo bành tô dường như cũng cao hứng và đồng lõa với cô, tung tăng và quấn quýt. Cô lượn một vòng quanh phòng, từng cử động càng tôn thêm vẻ đẹp như chứng minh sắc thái hài hước bất tận của không riêng vũ điệu, mà của cả cuộc sống. Và bằng cách nào đó, trong màn diễn giễu nhại của mình, cô như đã ước đoán được và có ý châm chọc niềm say mê của anh đối với cô người đẹp nọ. Mà cô diễn tả điều đó thật là nhắng, khiến anh phải cười vãi nước mắt. Hài hước, anh nghĩ, nó là âm nhạc của sự thật, khỏi cần phải chứng minh.
Mà chính cô cũng không ngờ rằng, bằng vũ điệu đó, cô đã đắp cho anh và cho cô người đẹp nọ những xẻng đất cuối cùng trên hai nấm mộ, nhưng không đặt ở cạnh nhau, thiết nghĩ, mà rất xa nhau.
Không lâu sau họ lấy nhau và rời thành phố đó. Được vài năm nữa, anh đã trở thành một kiến trúc sư nổi tiếng. Và những cảm hứng sáng tạo từng không bị ai phát hiện vẫn đọng lại trong tâm trí anh như thực thể duy nhất có liên quan đến thành phố đó.
Nhưng số phận còn bắt anh gặp lại cô người đẹp lần nữa. Hai mươi năm sau, theo sự thiết kế và đích thân theo dõi thi công của anh – cái việc còn khó khăn gấp nhiều lần so với công việc trên bản vẽ, vì còn phải tính đến tật bia rượu và ăn cắp vặt của đám công nhân – một quần thể kiến trúc tuyệt vời đã mọc lên bên bờ biển Đen.
Cùng xây dựng có cả thợ trong nước và thợ nước ngoài. Anh biết là thợ nước ngoài làm việc sẽ tốt hơn nếu như không để họ ở gần thợ nhà. Nếu để họ làm việc cùng với thợ nhà, may lắm cũng chỉ được ba tháng là có thể trả họ về nước. Họ tập uống rượu với thợ nhà và sau ba tháng là mất hết khả năng làm việc, bắt đầu ăn bớt ăn xén công việc, trong khi thợ nhà dẫu có say cũng vẫn còn biết phải trái đúng sai. Tại sao những người thiếu lương tâm lại cứ tác động đến những kẻ làm dối làm ẩu và ngược lại? Anh rất hay ngẫm nghĩ về hiện trạng đó và đi đến kết luận: Con người, do bản tính, thường quen buông xuôi hơn là vượt lên.
Vậy là, lãnh đạo địa phương mời quan khách từ thủ đô và các tỉnh bạn đến dự lễ khánh thành khu nghỉ dưỡng. Và nàng đến đây theo chồng, một tướng lĩnh có uy danh. Viên tướng này, nghe đâu như ở châu Phi, đã lật đổ được ai đó – ông giám đốc khu nghỉ dưỡng thì thầm với kiến trúc sư của chúng ta như thế. Cấp tướng mà như anh này thì còn quá trẻ. Còn nàng thì anh đâu có nhận ra. Nhìn viên tướng, anh nghĩ, trong cái đất nước già nua của mình, đội ngũ tướng lĩnh đang được trẻ hóa. Để làm gì nhỉ? Chuyến sau, liệu viên tướng này có được phái đến một chỗ gần hơn không – ý nghĩ đó lóe lên trong đầu anh.
Tiệc tùng đang vào cao trào, khi mọi người đều đã ngất ngây, phu nhân của tướng quân bắt gặp cái nhìn của anh liền mỉm cười trìu mến và gật đầu chào. Hai người ngồi bên hai bàn kê liền nhau. Anh cũng mỉm cười và gật đầu đáp lễ, thầm nghĩ chắc nàng chào mình như chào tác giả của công trình thôi. Hơn nữa, trong bầu không khí huyên náo của buổi tiệc, với vô vàn những chúc tụng chung chung, ai còn nhớ đến kiến trúc sư đã sáng tạo nên tất cả.
Mãn nguyện trước nụ cười niềm nở của anh, nàng thấy mình rốt cuộc đã chiến thắng tính ngoan cố và đang giữ quyền nói lời cuối cùng. “Trời ơi, – nàng sực nhớ – trong chiếc áo bành tô tã như thế, anh đã đi lại trong thành phố này, đã hút hồn mình, và chắc đã đem lòng yêu mình, nhưng vì sao đó lại đâm ra tự ái và không buồn chào hỏi nữa”. Nàng không thể nào nhớ lại được, vì lý do gì mà anh nổi cơn tự ái với mình. “Em đâu có lỗi khi em thuận mắt tất cả mọi người” – nàng trầm tư, sau khi nhớ ra là mình được vây bọc bởi những người hâm mộ. Liếc nhìn anh, nàng không thể tưởng tượng nổi là anh không hề nhận ra mình. “Chắc là xao xuyến lắm đây” – nàng nghĩ. Mà hình như chính nàng cũng đang xao xuyến.
Nhưng anh còn đang bận tâm vì chuyện khác. Xung quanh quần thể kiến trúc mới này, ở bãi biển còn đầy những nhà tạm đang phá vỡ sự hài hòa của cảnh quan. Số nhà tạm không nhiều, nhưng có. Để chuyển những nhà tạm ấy đi, anh đã cho xây dựng khu tái định cư với những tiện nghi mà họ có mơ mới thấy.
Trong quá trình xây dựng, những kẻ láu cá đã kịp nhập cư vô số họ hàng thân thích và chuyển nhượng nhà tạm cho họ, để sau đó chuyển về khu tái định cư. Vùng bãi biển mùa hè, mỗi một diện tích đều mang về khoản lợi không hề nhỏ. Sắp tới sẽ còn phải họp bàn và phân định lại, nhưng anh tin là mình sẽ thắng. ý đồ về một dự án mới bắt đầu nhen nhóm trong anh. Phải để cho cái đầu mình mau chóng thoát khỏi mọi thứ rác rưởi, và trong trường hợp ấy, thường là anh không chịu khuất phục./.
Tác giả: FAZIL ISKANDER (Nga) – Thực hiện: Hồng Huệ

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *