RadioVn.Com – Cậu đã trả cho Thu mối ân tình của cô ấy, nhưng cậu còn nợ mình một hạnh phúc của mai sau.
RadioVn.Com – Tình yêu không trọn vẹn
{“embed_link”:”https://radiotoday.net/?cue_embed=tinh-yeu-khong-tron-ven&cue_theme=default”,”permalink”:”https://radiotoday.net/?cue_playlist=tinh-yeu-khong-tron-ven”,”skin”:”cue-skin-default”,”thumbnail”:”https://radiotoday.net/wp-content/uploads/2016/08/canh-dong-co-lau.jpg”,”tracks”:[{“artist”:””,”artworkId”:0,”artworkUrl”:””,”audioId”:0,”audioUrl”:”https://archive.org/download/TinhYeuKhongTronVen/Tinh-Yeu-Khong-Tron-Ven.mp3″,”format”:””,”length”:””,”title”:”RadioVn.Com – Tu00ecnh yu00eau khu00f4ng tru1ecdn vu1eb9n”,”order”:0,”mp3″:”https://archive.org/download/TinhYeuKhongTronVen/Tinh-Yeu-Khong-Tron-Ven.mp3″,”meta”:{“artist”:””,”length_formatted”:””},”src”:”https://archive.org/download/TinhYeuKhongTronVen/Tinh-Yeu-Khong-Tron-Ven.mp3″,”thumb”:{“src”:””}}]}
Tuấn à! Chúng ta đã sống bên nhau hơn hai năm của thời sinh viên rồi nhỉ? Tuấn và mình ở cùng một dãy trọ cách nhau có mỗi bức tường. Mọi việc ăn uống, học hành, đi chơi chúng ta đều bên nhau. Khi nhắc đến Tuấn là phải có mình. Và từ bao giờ mọi người gán cho chúng ta cái tên “đôi chim sẻ”.
Cuộc sống của chúng ta thật vui vẻ, vô tư, với những trò tinh nghịch của sinh viên. Cậu lúc nào cũng chê mình nào là con gái gì mà ăn nói cứng nhắc, nấu ăn thì dở tệ. Ấy vậy mà mỗi lần không nói chuyện với mình cậu thấy khó chịu, những món ăn mình nấu cậu cũng ăn sạch. Cuộc sống hạnh phúc ấy nhanh chóng trôi qua khi cậu nói với mình cậu đã có người yêu, cô ấy là Thu bạn thân của chúng ta. Kể từ ngày ấy “đôi chim sẻ” chúng ta như tách rời, có những lần cậu đòi chia tay với Thu, mình phải theo cô ấy suốt ngày vì cô ấy cứ đòi tự tử nếu chuyện chia tay xảy ra. Và theo thông lệ hai người cãi nhau là mình nhanh nhẩu can ngăn, khuyên bảo. Mình luôn nói cậu đừng làm Thu buồn, Thu là người con gái tốt, hiền lành… Cậu chỉ im lặng. Nhưng cậu biết không? Những lần ấy mình thức trắng đêm vì có một cái gì đó làm tim mình đau thắt lại với cảm giác hậm hực, thiếu vắng.
Ngày 20/10 năm nay cậu không ở bên mình, cậu không mua quà tặng mình, cậu cũng không chúc mình. Cậu đã dành trọn ngày ấy cho Thu… Và đêm nay mình lại thức trắng đêm vì cậu. Sáng hôm sau, mình cố tình đứng trước mặt cậu nhắc cậu mình cũng là con gái. Cậu nhanh chóng biết lỗi vội chạy ra ngoài mua một cái bánh mì nói “Tặng cậu, xin lỗi nha, mình quên mất, tiện thể ăn sáng luôn”. Lúc ấy, mình ghét cậu lắm, mình vứt ngay cái bánh mì trước mặt cậu. Vậy mà cậu không những an ủi mà mắng mình “ích kỷ, hẹp hòi, khùng nặng”, cậu không biết là mình đau thế nào khi nghe cậu nói vậy đâu, cậu cũng không biết rằng vì sao mình làm vậy đâu. Tuấn à! Mình làm vậy vì mình đã yêu cậu mất rồi, yêu cậu từ khi Thu xuất hiện, yêu cậu khi luôn đi chơi cùng cậu. Rồi một tháng sau đó chúng ta không gặp nhau, không liên lạc, không cùng ăn cơm, không cùng đi học. Tình yêu đã thôi thúc mình nói cho cậu biết khi cậu quyết định chuyển trọ. Mình rất sợ mỗi sáng thức dậy không có cậu, mình sợ những bữa cơm thiếu cậu, mình sợ lẻ loi trên con đường quen thuộc.
Ngày cậu chuyển đi mình đã nhắn tin cho cậu “Tuấn, cậu đi thật sao, vì Thu phải không? Cậu muốn gần Thu hơn phải không? Cậu quên chúng ta là “đôi chim sẻ” không xa rời nhau sao, cậu quên cậu đã hứa sẽ không bỏ mặt mình sao? Mình rất buồn Tuấn à, dù mình có làm gì đi nữa mình cũng sẽ mất cậu. Hôm nay, mình muốn nói với cậu một việc mà bấy lâu nay mình đã giấu kín. Tuấn, mình… yêu cậu!” Sau tin nhắn ấy cậu không hề liên lạc, cũng không đến thăm mình, trên lớp cậu luôn né tránh mình. Thế là mình đã có câu trả lời, câu trả lời mình không hề mong muốn.
Cuộc sống của mình cứ thế trôi qua, không một nụ cười, không một trò đùa mỗi khi đi học về. Điện thoại bụi bám đầy, không hoạt động…
Tình yêu không trọn vẹn
Và cậu đã đến đánh thức mình vào cái ngày mình tròn 24 tuổi. Đêm hôm ấy, khoảng 21 giờ cậu đến mang theo một con búp bê. Mình chưa kịp định hình cậu đã chạy đến ôm mình, thì thầm “Phương, mình nhớ cậu lắm. Cứ đi qua mấy tiệm quà lưu niệm, mình thấy mấy con búp bê là mình nhớ cậu, cậu bảo cậu rất thích búp bê, cậu bảo khi ai yêu cậu phải mua cho cậu búp bê vào ngày sinh nhật”. Đây là giấc mơ hay là sự thật vậy Tuấn, mình cố véo thật đau vào đùi cậu, cậu hiểu ý mình bảo “là sự thật, mình đang đứng trước mặt cậu đây” . Cậu tiếp tục nghiêm nghị nhìn mình: “Hãy hiểu cho mình Phương à, mình cũng yêu cậu rất rất nhiều mỗi khi đi với Thu, mỗi khi nhắn tin với Thu. Có lần mình quyết tâm chia tay vì mình sợ Thu đau lòng, nhưng cậu đã ra sức hàn gắng mình với cô ấy, cậu ngốc lắm. Mình xin lỗi vì đã bỏ cậu đi, mình không đến chỗ trọ của Thu, mình đã đến một nơi rất xa để biết rằng mình thật sự yêu ai, phải làm gì với hai người cô gái tuyệt vời này. Và giờ mình đã có sự lựa chọn, cậu vẫn đợi mình chứ Phương”. Tất nhiên rồi. Tuấn à, mình vẫn đợi và hy vọng cậu sẽ chấp nhận tình cảm của mình. Mình rất hạnh phúc… Nhưng đó cũng chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi bên cậu thôi. Cậu bảo mình “Hãy đợi mình một chút nữa thôi, mình sẽ mãi là của cậu, mình phải nói rõ với Thu. Đợi mình nha!”. Rồi cứ thế cậu quay đi… và quay đi mãi mãi… Cậu đến nhà Thu nói rõ tình cảm của mình, nhưng Thu đã quá sốc, cô ấy lao thẳng ra ngoài đường, cậu đã chạy theo… và lấy tấm thân mình ôm Thu thật chặt khi chiếc xe ô tô lăn qua người các cậu. Cậu đã trả cho Thu mối ân tình của cô ấy, nhưng cậu còn nợ mình một hạnh phúc của mai sau. Cậu đã đi mãi, cậu vô tâm để mình tiếp tục chờ đợi. “Đêm hôm ấy, Tuấn và Thu gặp tai nạn. Tuấn đã ra đi vì vết thương quá nặng, còn Thu với những vết sẹo trên khuôn mặt, vết sẹo của tình yêu ngang trái”. Và tôi, với những vết nhăn hằn trên trái tim bởi một tình yêu không trọn vẹn.