Radioplus – Trong tình yêu, khi niềm tin đã chết, cuộc tình đó còn lại những gì? Cô chẳng còn tin anh, người con trai mà cô từng trao hết yêu thương, chẳng còn tin vào những lời đường mật anh rót vào tai, những lời mà trước kia cô từng nghĩ đó là những lời thật lòng anh dành cho cô. Và cô cũng chẳng còn tin vào cái gọi là định mệnh mà cô đã cố gắng vun vén trong suốt thời gian qua. Cô tự hỏi: “Khi lòng tin lạc mất, còn lại gì đáng giá hơn trong tình yêu?”.
Khi ta mất hết lòng tin vào đối phương, mọi ngôn từ mà đối phương phát ra dù thật lòng hay chân thành đến đâu, ta cũng cảm thấy thoang thoảng đâu đó mùi của sự giả dối. Ta chẳng thể tin vào đối phương một lần nào nữa, hay nói cách khác, chẳng còn bất cứ một niềm tin nào trong ta có thể dành cho đối phương được nữa.
Khi quá trình ta cố gắng vun vén, xây đắp cho hạnh phúc dần tan vỡ theo cái thứ gọi là niềm tin ấy, thứ còn lại bên ta là gì ngoài mùi vị chia ly chua chát. Có quá đắt không, khi trong tình yêu, niềm tin còn đáng giá hơn cả hàng vạn lần so với cái tình cảm mù quáng xuất phát từ nơi trái tim.
Dù tình cảm ta dành cho nhau nhiều đến mấy. Nhưng một khi lòng tin lạc mất, mọi lời giải thích của đối phương giờ đây đối với ta nó quá dư thừa. Niềm tin có sức tàn phá ghê gớm. Ta đến với nhau là từ chung nhịp đập của trái tim, nhưng thứ giữ ta lại bên nhau, chẳng có gì khác ngoài hai chữ “niềm tin”. Thứ được gọi là niềm tin ấy giờ sao tựa như mơ hồ quá.
Khi lòng tin chẳng còn, ta còn có thể níu giữ được gì, ta chỉ còn cách buông lỏng cái bàn tay mà ngày ấy ta đã cố gắng nắm rất chặt. Nhiều người tự hỏi:“Thời gian ta cố gắng đắp đầy hạnh phúc chẳng đủ để tha thứ, và cho người ấy một cơ hội?”.
Phải chăng là quá tàn ác khi không bỏ qua cho đối phương một phút lầm lỡ, một bước sa chân. Nhưng nếu ta cho đối phương một cơ hội, liệu có chắc rằng sau này đối phương sẽ không tái phạm lại lần nữa. Câu nói: “Anh sai rồi, anh sẽ không lặp lại chuyện này nữa”, câu nói đó chỉ đang biện hộ cho một mớ hỗn độn phía sau mà thôi. Trên đời này chẳng có điều gì có thể chắc chắn được. Ta cho đối phương một cơ hội, cũng có nghĩa là ta đang tự cho đối phương cái quyền một lần nữa dẫm đạp lên tình cảm và lòng tin của ta.
Tuy nhiên, trong tình yêu, mấy ai đủ sáng suốt để dừng cuộc tình này lại khi niềm tin chẳng còn. Họ cứ cố gắng trao cho nhau cơ hội nhiều nhất có thể. Họ cứ cố vun vén cái thứ hạnh phúc đang dần tan vỡ ấy. Sẽ chẳng có kỳ tích nào được tạo ra, khi điều cốt lõi để xây dựng một hạnh phúc lâu dài đang dần mục ruỗng. Rồi một mai, khi cuộc tình này chẳng còn điều gì để vương vấn, nhận ra rằng mình đã sai khi đã tốn sức cho một mối tình đã định sẵn hồi kết. Liệu tự than trách chính bản thân có làm được gì không? Có làm thay đổi mọi thứ chăng?
Con người ngu muội ở chỗ: trao cho người khác cái quyền được làm tổn thương mình, nhưng lại luôn trách mắng chính bản thân ta. Nhưng xin hãy nhớ, bản thân chính là cái người sẽ không bao giờ bỏ rơi ta dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, sẽ không phản bội ta khi giàu sang hay nghèo khó. Nó cũng chẳng hề làm tổn thương ta, nhưng tại sao ta lại trách nó? Ta lấy cái quyền gì để tự trách bản thân?
Thứ đắt nhất là niềm tin và một khi lòng tin đã lạc mất, tình yêu cũng chẳng còn mùi vị gì – chua và chát là cái kết đã được vạch ra cho một mối tình như thế!
Tác Giả: Sưu Tầm – Diễn Đọc: An Nhiên