RadioVn.Com – “Một thuở yêu người, ngàn năm không hết nhớ… Nửa tuần trăng mật, suốt kiếp khó phôi pha…”
Bài thơ còn khá dài, nhưng trong bóng tối không thể đọc hết được một lúc, nên Thiện (nhân vật trong truyện) phải mò mẫm khá lâu… Cuối cùng anh phải ngừng lại vì ở đoạn sâu do màu đá sậm lên rất khó đọc. Tuy nhiên với hai câu trên Thiện cảm giác thích thú, anh cứ lẩm nhẩm đọc lại nhiều lần, đến thuộc lòng.
Một thuở yêu người, ngàn năm không hết nhớ… Nửa tuần tăng mật, suốt kiếp khó phôi pha… Mải mê đọc thơ mà Thiện quên cả thời gian. Khi anh bước ra ngoài thấy mặt trời đã lên khỏi đỉnh đầu. Nhìn đồng đồ tay, Thiện giật mình…
Từ khóangười vợ trẻ oan hồn