Blog Radio Số 347 –Sự ích kỉ khiến bạn trở nên hung bạo nhưng tình yêu do giành giật liệu có hạnh phúc hay không? Tôi không biết. Người đàn ông ngồi ngay trước mắt tôi như bầu trời xanh trong đẹp đến mê dại nhưng tôi lại chỉ dám đứng nhìn mà không thể vòng tay ôm lấy. Ngày mai chàng sẽ về bên ấy, đón cô dâu mới. Cô ấy là của chàng và tôi sẽ phải rời xa chàng mãi mãi. Hỏi định mệnh sao nỡ lòng cuốn đi những điều đẹp đẽ, giăng lên mắt những hạt sương và thổi bay tất cả những gì đã từng. Mắt tôi sóng sánh những hạt nước bé li ti, nên tôi vội vàng cất giấu chúng. Tôi đứng bật dậy và chạy ra khỏi quán. Trời bắt đầu đổ mưa. Lòng người bắt đầu vỡ.
Lá thư trong tuần: Cho những ngày mưa nhẹ nhàng
“Cho những ngày mưa nhẹ nhàng…” là những cảm xúc về mùa mưa của Sài Gòn dưới góc nhìn của một cô gái phương xa đến Sài Gòn lập nghiệp. Những xúc cảm chân thành và dịu dàng này xin gửi tới Blogviet và độc giả cùng chia sẻ!
Những ngày thời tiết đỏng đảnh đã mang tới cho Phố những cơn mưa dịu nhẹ, những buổi sớm tinh sương dìu dịu. Đôi khi chỉ cần thế thôi là lòng trong, trời sạch… Dù ở thời điểm hay trạng thái nào, thì nàng vẫn yêu những giọt nước mắt của trời như thế!
Từ bé, nàng đã học cách đối diện những cơn mưa mùa đông xối xả tới tấp vào khuôn mặt non bé bỏng trên chặng đường đạp xe mười mấy cây số đến trường. Những cơn mưa miền Trung khắc nghiệt ấy đã không quật ngã được ý chí của con bé mới lớn kiên cường. Dù có những ngày mưa, đôi chân tê buốt vì lạnh, đôi tay cóng mùa thi không viết nổi bài, hít hà hơi ấm trong đôi tất len mẹ mua nhưng phải thầm cảm ơn những cơn mưa đầu đời như thế. Cho những bé bỏng được lớn lên, cho những ngoan mềm được cứng rắn…
Lớn lên, học đại học ở một thành phố vốn dĩ được ông trời ban cho một “đặc ân”: mưa nhiều nhất cả nước! Mưa nhiều đến nỗi, ai ở trọ xứ Huế riết rồi cũng thuộc lòng câu thơ:
“Nỗi niềm chi rứa Huế ơi
Mà mưa xối xả trắng trời Thừa Thiên”
Mưa kèm theo những đợt gió mùa đông Bắc, thế là chỉ còn co ro trong cái chăn ấm, nghe mưa tí tách trên mái hiên. Đường phố chìm trong những màn mưa trắng xóa. Đêm. Những góc phố mờ nhạt sau ánh đèn vàng hắt lên khung cửa kính. Nàng vẫn nhớ những tối ngồi ở Piano Coffee, lắng nghe tiếng dương cầm réo rắt, người nghệ sĩ đánh đàn quen thuộc vẫn da diết, say sưa trong những bản ballad ngọt ngào. Thêm một tách nâu nóng là đủ ấm cho những ngày đông giá.
Blog Radio 347: Ngày mai anh về bên cô ấy..!
Sau đợt thực tập năm 4, quay trở lại quán cũ, người đánh đàn đã về với cõi thiên thu. Vẫn cây dương cầm đó, vẫn góc ngồi đó, vẫn những bản ballad đó…nhưng linh hồn của những bản nhạc đã khác. Người bạn của nàng từ đó cũng không bao giờ quay lại quán nữa.
Ra trường đi làm, đến sống ở một thành phố mà mùa đông chẳng bao giờ chạm ngõ. Những cơn mưa cũng khác biệt đến lạ kì. Nhiều khi nghĩ, mưa ở thành phố này cũng y như cách sống nơi đây, vội vội vàng vàng, chợt đến chợt đi.. như bóng mây qua thềm!
Sống. Rồi mới biết người đời thi thoảng cứ hay ngộ nhận… Mưa Sài thành dẫu không da diết, dẫu không dai dẳng, dẫu không âm ỉ như mưa cố đô. Nhưng vẫn đủ nhẹ nhàng cho những tâm hồn đã “lỡ trót yêu người”. Một buổi sáng nào đó, ngồi trong quán quen và bất chợt nghe những ca từ này vang lên:
“Sáng nay cà phê một mình/ Sài Gòn chợt mưa chợt mưa…”
Không phải là cảm giác lạc lõng giữa chốn đô thị xa xôi, không phải là sự cô đơn bủa vây những tâm hồn mà “hạnh phúc tắc đường nên đến muộn đấy thôi”. Đó là cảm giác bình yên nhẹ nhàng, khi một sáng trời mưa, thức dậy với những gì bình yên và dung dị nhất, nêm nếm gia vị cuộc sống với tách cà phê sáng đặc trưng Sài thành. Trời mưa, ắt hẳn sẽ là một tách nâu nóng, ấm áp giữa đời…
Nàng không chối bỏ rằng có những ngày mưa nàng đã loay hoay trong những cảm xúc, chật vật trong những dự định và ước mơ. Rồi đánh đổi bằng một thứ cảm xúc khô khốc, cạn kiệt, trống hoác khi người đời lỡ “vắt kiệt” sự si mê ấy trong nàng! Hẳn nhiên, để có được điều gì đó, chúng ta đều phải đánh đổi. Nói rộng ra thì là cho đi…
Vậy mà có những ngày mưa, lòng bỗng nhẹ nhàng đến lạ kì! Những tháng ngày bận rộn nhất lại là những tháng ngày thấy lòng thênh thang nhất. Mưa. Nhẹ tênh. Mềm và ngọt như chính cảm thức của một người. Ở một vùng kí ức thênh thang nào đó, là những tháng ngày tay ngoan, môi mềm, và đôi mi hờ khép lại trong những si mê rất “đời”, rất “người”. Và thầm cảm ơn những tháng ngày mưa như thế, để lại tin yêu với đời, với người…
“Đi qua những ngày mưa sẽ yêu hơn những ngày nắng
Đi qua những ngày bão giông sẽ trân trọng hơn những ngày ta bình yên
Đi qua khổ đau của cuộc đời mới cảm nhận được hạnh phúc trọn vẹn
Cho một lần yêu thương vẹn tròn với con tim”
Ngoài kia, mưa vẫn không ngừng rơi. Và đời vẫn không ngừng trôi….
-Mộc Miên-
Blog Radio 347: Ngày mai anh về bên cô ấy..!
Truyện ngắn: Chạm
Chàng nhắn tin: “Chúng mình có thể gặp nhau không?” Tôi do dự hồi lâu rồi quyết định mình phải làm một việc sau cuối. Tôi đi cắt tóc mái, sơn lại móng tay, gội đầu và ủ lên mình thứ hoa oải hương thơm ngát, hoàn hảo với khuôn mặt đã được make-up kĩ càng. Sau cả tá phút loay hoay trước tủ quần áo, tôi khoác lên mình chiếc váy đắt giá màu kem và xỏ chân vào đôi giày cao gót lấp lánh. Chàng sẽ thấy, tôi là một cô nàng sành điệu, lòng sắc như dao và không còn khát khao về chàng.
Tôi đến Sweet Memory Coffee. Quán quen, tầng hai, ngập tràn ánh sáng, những kệ sách nhiều màu và những lọ hoa bé xíu. Tôi gật đầu chào và tự mình kéo ghế ngồi đối diện với chàng. Áo pull đơn giản, đồng hồ Alexandre Christie. Những tia sáng lấp lánh từ chiếc khuyên tai, tóc được chải cao đơn giản nhưng cuốn hút. Vẫn là chàng nhưng đến ngày mai, chàng đã là của người khác.
– Hôm nay em thật đẹp nhưng em của ngày xưa hợp với em hơn.
– May be. – Tôi đáp lời với một thái độ dửng dưng nhất có thể.
– Đừng trả lời anh bằng đôi mắt sắc lẹm như thế nữa. Cô gái của ngày hôm nay không phải là em. – Chàng gay gắt.
Tôi nhìn chàng trai trước mặt mình, thời gian đã làm chàng trở nên chín chắn và cuốn hút hơn. Còn tôi, sau bao ngày tháng vẫn chỉ là một cô gái luôn sợ sệt và dù có ngụy trang như thế nào vẫn bị chàng phát hiện ra. Phục vụ bàn mang đồ uống lên, đặt xuống trước mặt chàng ly nâu nóng. Tôi hoàn toàn bất ngờ bởi từ trước tới nay chàng chỉ uống đen, không bao giờ là nâu.
– Tại sao lại là nâu?
– Con người ai cũng phải thay đổi. Có những điều nguyên chất quá cũng không tốt. Như em chẳng hạn. Em đã mạnh mẽ hơn xưa rồi. – Chàng nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống bàn.
– Chỉ là… – Tôi ngập ngừng. – Người ta cho thêm gia vị để cuộc sống ngọt ngào hơn chăng? Đôi khi, người ta cố gắng cho thêm vị đắng để lòng không còn đau nữa. – Những ngón tay tôi miết nhẹ trên mặt bàn, tạo những vòng xoáy không đầu không cuối.
– Anh xin lỗi.
– Đó không phải lỗi của anh, của chúng ta. Ông trời thích lấy chúng ta làm trò tiêu khiển mà thôi.
Chàng im lặng, tôi cũng im lặng. Những âm thanh xưa cũ vọng về:
“Thì em cũng có đôi lần
Cần riêng anh đấy thôi
Dù em như đám mây vàng vội vã…”
Blog Radio 347: Ngày mai anh về bên cô ấy..!
Chúng tôi là một cặp. Khoan! Đừng nghĩ theo kiểu thiên hạ vẫn hay gọi như thế, chúng tôi chỉ là một cặp bạn thân. Cả hai gặp nhau trong một sự kiện, kiểu rất tự nhiên và thân thuộc ấy. Chàng là Sư Tử. Tôi là Kim Ngưu. Chàng mạnh mẽ, quyết đoán, tài ba. Tôi yếu mềm, bảo thủ và cũng tài ba. Thế nên chúng tôi mới cùng làm một sự kiện, cùng ăn uống, hét hò và chạy deadline như thiêu thân. Đêm Gala diễn ra, tôi mệt nhoài và thở không ra hơi. Chàng từ đâu chạy đến áp vào má tôi lon Coke, cười hì hì. Trên đường về nhà, tôi đã ngủ quên trên tấm lưng rộng lớn của chàng và mơ về những ngọn lửa nhen lên trong tim.
Lần khác, chàng chạy hơn mười cây số lúc một giờ đêm đến đón tôi. Hậu quả của bữa tiệc nồng nặc mùi rượu, đám bạn điên cuồng trong bar và không chịu về. Tôi ôm chặt chàng và lảm nhảm hát suốt dọc đường. Đấy là chàng kể thế, tôi đã chẳng còn nhớ gì ngoài nụ hôn ướt vị bia, nóng rẫy và êm êm. Khi ủ mình trong hơi men, nhục cảm trỗi dậy, bạn sẵn sàng hôn anh ta một cái rồi dặt dẹo đi ngủ. Trời đất thánh thần thì vẫn khắc ghi vào đầu bạn những điều thật ra không đáng nhớ. Sáng hôm sau, tôi đã nghệt mặt ra khi nhìn vào gương, cố gắng kéo cơ miệng lên để tạo hình thành một nụ cười nhưng thất bại. Nỗi xấu hổ xâm chiếm và gần như cả ngày hôm đó tôi chỉ nghĩ về nụ hôn chết tiệt ấy. Chẳng phải người ta vẫn nói là khi say, ta thường thật thà nhất sao? Tôi thích chàng à? Không, tôi ghét hắn ta mà. Vậy tại sao lại có cái việc ngông cuồng kia?
Chàng của tôi thì tuyệt nhiên không liên lạc gì sau cái nụ hôn ấy. Không biết trời đất thánh thần xui khiến thế nào mà tôi lại vác máy lên và nhấn nút gọi. Tiếng nhạc vang lên:
Anh biết rằng em sợ, sợ có lúc vụng về đánh mất môi hôn
Anh biết em đang sợ, sợ ly rượu đầy sợ lúc đêm say
Sợ một ngày kia, rồi anh sẽ biến mất không quay về
Sợ đến những lúc em không ngờ đánh mất trái tim giá lạnh từ bao giờ.
– Cá mập nghe!
– Nhạc chờ hay ha.
– Sao em?
– Em bảo nhạc chờ hay mà.
– Ừ, gì nữa không?
– Không.
Tôi tức giận và tắt phụt máy. Trong đầu hiện ra toàn những từ ngữ tồi tệ nhất: “Đồ hâm. Đồ điên. Anh nghĩ mình cao quý lắm đấy à. Anh nghĩ tôi thích anh à. Hãy đợi đấy!” Kế hoạch của tôi là biến mất khỏi mắt chàng để trả thù, à mà không, có lẽ là phép thử.
Blog Radio 347: Ngày mai anh về bên cô ấy..!
Tôi nhét vào ba lô hai chiếc váy, một chiếc áo sơ mi, một thỏi son và vòng vào cổ chiếc máy ảnh. Xong. Mọi thứ hoàn tất. Tôi vẫy taxi, dựa đầu vào thành ghế và ngủ vùi. Khi tôi mở mắt, bên ngoài trời đang đổ mưa, những hơi nồng của bụi đường sộc lên mũi khó chịu. Chính xác là tôi đã ngủ được hai mươi sáu phút. Tôi nhìn trân trân vào màn hình rồi ngập ngừng đưa ngón tay vuốt nhẹ vào dòng chữ “tắt nguồn”, mắt nhìn lơ đãng về phía những giọt nước li ti đang chạy dài trên tấm kính, trong đầu bất chợt lóe lên hình ảnh của chàng. Trò chơi đã bắt đầu, dù không thành công thì nhất định cũng phải thành nhân.Tôi thắng. Sau hai ngày không liên lạc được với tôi, chàng đã đứng lì trước nhà cô bạn thân của tôi suốt cả buổi chiều. Cuối cùng, vì chút lòng thương cảm không đúng lúc, cô ấy đã nói với chàng về nơi tôi đang ở. Chàng đỗ xịch chiếc xe trước lớp học, bọn trẻ con hiếu kì chạy ra khỏi lớp và chỉ trỏ. Tôi nhìn chàng, một nỗi nhớ thương dâng lên sống mũi và khao khát được ôm lấy. Nhưng tôi lại dửng dưng đáp lại bằng những tiếng khô khốc: “Anh làm gì ở đây”. Chàng nắm lấy cổ tay tôi, kéo chạy về phía cánh đồng. Tôi hoảng sợ nhưng không tìm cách thoát khỏi sự dẫn dắt của chàng.- Em có biết là anh đã lo cho em đến như thế nào không? – Chàng xoay người tôi lại và nhìn thẳng vào mắt tôi. Sự giận dữ choán hết cả màu mắt.- Không. – Tôi dửng dưng đáp trả. Tôi phải hoàn thành màn kịch này, không được phép cho chàng biết.- Em ổn chứ? Có lạnh không? Có bị ai bắt nạt không? – Chàng hỏi dồn dập.
– Không. – Môi tôi run run nhưng vẫn bật ra tiếng khô khốc như thế.
– Em về với anh nhé, được không? – Ánh mắt chàng dịu lại.
– Không. – Tôi không thể rời đi, vì niềm kiêu hãnh, vì sự ương bướng của mình và có thể là vì cả những đứa trẻ hồn nhiên ở đây nữa.
Chàng buông tay tôi ra, giọng chùng xuống:
– Ừ, vậy thôi… Chỉ là, anh muốn nói. Anh, anh…
– Anh làm sao? – Tôi hỏi nhanh.
– Anh… anh… – Chàng ấp úng, không đưa mắt nhìn tôi.
Tôi quay lưng bỏ đi. Đồ ngốc. Chàng chạy xe lên đến tận đây chỉ để nói những điều ấy sao? Tôi đã dùng sai phép thử hay chàng chỉ coi tôi là bạn. Chỉ cần một lời dịu dàng nữa thôi, tôi sẽ ích kỉ rời xa nơi này để về thủ đô cùng chàng. Tôi sẽ không để những kiêu hãnh nơi mình làm chiếc áo giáp bao bọc những yếu mềm trong tôi nữa. Nhưng chàng đã đứng ở đó, không chạy theo và níu kéo. Hôm sau lớp học vẫn đầy ắp những đứa trẻ trong căn nhà xập xệ tre nứa. Tôi nắm tay chúng viết những chữ O thẳng hàng, và hát vang những bài vè sống động. Chúng nhìn tôi và mỉm cười, hạnh phúc và mãn nguyện. Nắng gió trên mỏm đá này khiến làn da chúng cháy sạm nhưng đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh. Chúng say mê với con chữ, với giờ học ê a những câu ca dao chữ tình. Tôi đã sai, mình sẽ không thể ích kỉ mà rời đi, theo chàng.
Blog Radio 347: Ngày mai anh về bên cô ấy..!
Kết thúc khóa học, tôi tạm biệt chúng bằng những vòng ôm và sự hứa hẹn cho một mùa hè năm sau. Trong chuyến hành trình của mình tôi mang về những bức ảnh đẹp, những tình cảm của bản làng nồng hậu và tìm lại được chính mình. Cuộc sống đô thị khiến tôi chạy đua với những vòng xoáy công việc – ăn ngủ – hẹn hò. Những bon chen ấy khiến tôi nghẹt thở, thì ra, tất cả những gì tôi cần là một tình yêu có thể vượt qua cả những toan tính vụ lợi. Vậy nên tôi về nhà, mở điện thoại và gọi cho chàng. Chúng tôi gặp nhau không vồn vã. Tôi đưa cho chàng một quả thông nói rằng tôi đã nhặt trong rừng. Đó không chỉ là một thứ quả khô, nó đã theo tôi trong suốt hai tháng với một niềm tin mãnh liệt rằng, sẽ có ngày trao lại cho chàng và nói về những chân thật trong trái tim mình. Thế nhưng khi nghe chàng nhắc đến kế hoạch đám cưới với một cô gái khác, tôi đã im lặng lắng nghe và giấu đi tất cả những gì định nói. Tôi ra về với một khoảng trống không thể lấp đầy trong trái tim.
Tôi chạy trốn khỏi chàng một lần nữa. Tôi lao vào làm việc, chạy sự kiện và chạy xa khỏi tầm nhìn của chàng. Tôi đã thử với những cuộc hẹn mới, những anh chàng thú vị khác nhưng không thành. Chàng ám ảnh tôi như cơn cám cúm mùa, bất cứ lúc nào yếu lòng nước mắt cũng có thể rỉ ra.
Sinh nhật lần thứ 22, chàng đến, lịch lãm và ít nói. Tôi nói, cười, hát, uống và say. Bạn bè ra về, chàng ở lại. Tôi sà vào lòng chàng, hít hà mùi đàn ông nóng rẫy. Tôi đau. Tôi ngồi thụp xuống và khóc. Đó không phải là người đàn ông của tôi. Tôi quăng đôi giày cao gót của mình đi, kiễng gót chân lên và xoay xoay theo một điệu Waltz cổ điển. Tôi ngã vào lòng chàng. Tôi vẫy vùng thoát khỏi nhưng cánh tay chàng đã ghì chặt lại. Chàng hôn tôi trong ánh nến, trong tiếng nhạc, trong tiếng dồn dập của trái tim. Nước mắt tôi rỉ ra, toàn thân yếu đuối và sợ sệt. Dù ngay mai trời có sụp xuống, chàng vẫn sẽ bao bọc tôi chứ? Chúng tôi cuốn lấy nhau, là của nhau. Một đêm.
… Come on take a walk on the wild side
Let me kiss you hard in the pouring rain
You like your girls insane
Choose your last words, this is the last time
Cause you and I, we were born to die…
– Cô ấy đã chờ anh bảy năm. Đó không chỉ là sự hy sinh mà còn là quả bom đặt trên vai anh. Anh không thể, vạn lần không thể để nó phát nổ. Vì cô ấy và cả lời thề hứa giữa hai gia đình. – Chàng ôm tôi vào lòng, chậm rãi nói những lời đó.
Tôi không khóc, đưa tay sờ vào hình xăm sau vành tai:
– Đẹp quá!
– Anh sẽ cố gắng để cô ấy được hạnh phúc. Với em, anh yêu em mãi mãi. – Chàng hôn lên trán tôi, siết chặt cánh tay hơn và buông một tiếng thở dài nặng nhọc.
Blog Radio 347: Ngày mai anh về bên cô ấy..!
Tôi nằm ngoan trong cánh tay chàng và mơ hồ nghĩ về vị hôn thê của chàng. Cô ấy cần chàng. Chàng cần thực hiện lời hứa của cha mẹ mình. Họ sẽ bên nhau, dưới một mái nhà, với những đứa con kháu khỉnh và tất nhiên không có tôi chen chân vào giữa họ. Phải làm sao với một người khi anh ta rõ ràng là yêu mình biết bao nhưng bản thân mình lại chỉ biết đứng đó nhìn anh ấy dần dần biến mất? Sự ích kỉ khiến bạn trở nên hung bạo nhưng tình yêu do giành giật liệu có hạnh phúc hay không? Tôi không biết. Huống chi, tôi không muốn mình là vật cản trên con đường dẫn đến bến bờ an yên của chàng. Dù có chọn ai, chàng cũng đều phải gánh lấy những đau thương. Tôi ra đi. Đó là cách duy nhất để chàng không phải lựa chọn bên hiếu bên tình. Chàng sẽ nhanh chóng quên tôi như việc một năm trước chàng ăn tối với ai, mặc áo màu gì vậy. Chỉ cần thời gian là đủ cho những điều quên lãng.
– Ngày mai em sẽ đến chứ?
Tôi giật mình ngước lên. Chàng đang ở đây, với một cuộc hẹn trước đám cưới cùng tình nhân cũ. Mà thực ra, chúng tôi chưa từng nói yêu nhau. Một cuộc tình nửa vời và đớn đau. Những dịu dàng trong ánh mắt khiến những ngón tay tôi hướng về phía chàng. Tôi chạm vào hàng lông mày và vuốt theo sống mũi, xuống đến bờ môi rồi lặng lẽ rút tay lại. Những mũi kim đâm vào lòng nhức nhối. Người đàn ông ngồi ngay trước mắt tôi như bầu trời xanh trong đẹp đến mê dại nhưng tôi lại chỉ dám đứng nhìn mà không thể vòng tay ôm lấy. Ngày mai chàng sẽ về bên ấy, đón cô dâu mới. Cô ấy là của chàng và tôi sẽ phải rời xa chàng mãi mãi. Hỏi định mệnh sao nỡ lòng cuốn đi những điều đẹp đẽ, giăng lên mắt những hạt sương và thổi bay tất cả những gì đã từng. Mắt tôi sóng sánh những hạt nước bé li ti, nên tôi vội vàng cất giấu chúng. Tôi đứng bật dậy và chạy ra khỏi quán. Trời bắt đầu đổ mưa. Lòng người bắt đầu vỡ.
“Chạm vào mưa chạm vào tiếng mưa.
Niềm đau có bóng anh nhạt thưa.
Chợt nhận ra giọt nước mắt em vô tình.”
Tác giả: Vy Sam
( Nguồn: Blogviet.com.vn )